"Hồ tỷ tỷ." Chung Ý nhìn cô gái kia một chút, sắc mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Hắn ở bên ngoài."

"Một lúc nữa nhất định phải để cho ta kiến thức một chút." Cô gái họ Hồ cười cười, nói: "Ngươi không biết chứ, Linh Châu có bao nhiêu tỷ muội, hâm mộ ngươi tới nghiến răng. . ."

Nàng vừa dứt lời, liền lại có mấy bóng người vây quanh.

"Đúng vậy a, một lúc nữa Tiểu Ý cần phải giới thiệu cho chúng ta mới được."

"Đúng thế đúng thế, chúng ta cũng muốn gặp mặt, để xem vị anh hùng cứu mỹ nhân kia có hình dáng như thế nào. . ."

"Ai, nếu như có ai có thể vì ta mà làm đến loại tình trạng đó, ngay cả tính mạng đều không để ý, ta nhất định sẽ chọn hắn, không chọn Cố công tử. . ."

"Hừ, Cố công tử cũng sẽ không chọn ngươi a!"

. . .

Mấy cô gái trẻ tuổi vui cười rùm beng, Chung Ý đi hai bước tới gần cô gái họ Hồ kia, nhỏ giọng hỏi: "Hồ tỷ tỷ, tỷ có biết không, Tạ Đạo Uẩn đã từng viết qua một bài « Thái Sơn Ngâm »?"

Hồ Cẩn nao nao, hỏi: "« Thái Sơn Ngâm » gì?"

Chung Ý nhìn qua nàng, nói: "Nga nga Đông Nhạc cao, tú cực xung Thanh Thiên. . ."

. . .

"Nói tới Tạ Đạo Uẩn, còn có ai so với ngươi quen thuộc hơn, ngươi lại không biết tác phẩm của nàng?" Hồ Cẩn nói một câu, lại kinh ngạc nói: "Nhưng mà, thơ này rất có phong cách của Ngụy Tấn, cũng vẫn có thể xem như là một tác phẩm xuất sắc, trước kia làm sao chưa từng nghe nói qua. . ."

Chung Ý suy nghĩ, lại nói: "Có thể là. . . , có người đạt được di cảo của Tạ Đạo Uẩn, giấu mà không phát ra?"

"Ngươi cảm thấy có khả năng không?" Hồ Cẩn nhìn nàng, nói: "Đông Tấn đã diệt vong gần ngàn năm, nếu như Tạ Đạo Uẩn thật sự để lại tác phẩm gì đó, vì sao trong thời gian ngàn năm gần đây cũng chưa từng xuất hiện, thơ của nàng còn tồn tại vốn cũng không nhiều, mặc kệ là hậu nhân hay là người hâm mộ của nàng, cũng không có lý do gì đem thơ văn của nàng che giấu, tác phẩm của đệ nhất tài nữ thiên cổ để lại, nếu như có tồn tại, mọi người đã sớm đều biết."

Chung Ý nhẹ gật đầu, không tiếp tục hỏi thăm nữa.

Hồ Cẩn lại nhìn nàng, hỏi: "Nếu Tạ Đạo Uẩn không viết, vậy bài thơ này ngươi nhìn thấy ở nơi nào, không phải là chính ngươi viết đấy chứ. . ."

Nàng nói đến đây, lại bỗng nhiên dời chủ đề đi, có chút bất mãn nói: "Gần đây đến cùng là ngươi đã xảy ra chuyện gì, ngày bình thường còn chưa tính, đêm Thất Tịch hôm đó làm sao ngươi cũng không tới, ngày đó nếu ngươi có thể viết ra một bài thi từ như thế này, chúng ta cũng không bị bại bởi mấy người bọn Tiết Vân. . ."

Chung Ý kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Đêm Thất Tịch hôm đó không phải là trời mưa sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Được nha, ngươi quả nhiên là có tướng công quên tỷ muội. . ." Hồ Cẩn nhìn nàng, ra vẻ bất mãn nói: "Đã nói là thi hội nếu ngươi không đến, không ai có thể đè ép được mấy người bọn Tiết Vân, ngươi không nhìn thấy biểu lộ của nàng ngày đó đâu. . . , thật sự là tức chết ta rồi, đêm Thất Tịch hôm đó, ngươi đến cùng là làm cài gì, có chuyện gì quan trọng hơn so với thi hội à?"

Chung Ý cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ bừng: "Ngày ấy, đêm hôm đó. . ."

Sao nàng có thể nói, đêm hôm đó, nàng bận dạy hắn đánh cờ, do dự một hồi lâu, mới mời hắn hôm nay cùng nàng cùng đi tới. . .

Hồ Cẩn thấy được dáng vẻ đỏ mặt "Thẹn thùng" của nàng, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên.

"Được rồi được rồi, chuyện khuê phòng của các ngươi thì ta không muốn nghe. . ." Nàng lắc đầu, nói: "Lần này tha cho ngươi, lần sau còn như vậy, chúng ta coi như không nhận ngươi làm tỷ muội nữa. . ."

"Đúng a Tiểu Ý, về sau nếu như hắn bắt nạt ngươi, chúng ta còn phải làm chỗ dựa cho ngươi nữa kìa!"

"Làm sao hắn có thể bắt nạt Tiểu Ý được, hắn ưa thích Tiểu Ý, sợ là thích đến tận xương. . ."

. . .

"Ah, đây không phải là Chung đại tài nữ hay sao, vị tướng công mọt sách kia của ngươi đâu, hôm nay cũng không đến à. . ."

Mấy cô gái vây ở xung quanh Chung Ý trêu chọc, chợt có một giọng nói âm dương quái khí từ bên cạnh truyền đến.

Nghe được âm thanh này, Hồ Cẩn biến sắc, quay đầu, nhìn thấy có mấy cô gái đang hướng bên này đi tới.

Nàng nhìn tới một cô gái trẻ tuổi cầm đầu, cả giận nói: "Tiết Vân, ngươi nói ai là con mọt sách?"

"Chẳng lẽ không phải là con mọt sách sao?" Cô gái tên là Tiết Vân kia cười cười, nói: "Bên ngoài đều nghe thấy gọi như thế. ."

Nàng nói xong liền thở dài, nhìn Chung Ý, có chút tiếc nuối nói ra: "Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, Chung đại tài nữ đại danh đỉnh đỉnh của Linh Châu thành chúng ta, có vô số người ngưỡng mộ, không chọn công tử của Thứ Sử, không chọn những tài tử khác, thế mà lại gả cho một con mọt sách không có tiếng tăm gì. . ."

Ở bên cạnh Chung Ý, có một thiếu nữ cả giận nói: "Chung tỷ tỷ ưa thích ai liền gả cho người đó, cái này mắc mớ gì đến chuyện của ngươi!"

Tiết Vân nhìn nàng một chút, nhíu mày nói: "Tiểu nha đầu ngu ngốc, nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao?"

Thiếu nữ kia tức không nhịn nổi, đang muốn mở miệng, Đường Yêu Yêu thả bánh ngọt trong tay ra, đứng dậy.

Tiết Vân thấy rõ bóng người bên cạnh Chung Ý, trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái, không nhịn được lui lại mấy bước, cảnh giác nói: "Đường Yêu Yêu, ngươi muốn làm cái gì, ta cảnh cáo ngươi, nơi này là Phương gia, ngươi cũng không nên làm loạn. . ."

Đường Yêu Yêu duỗi người một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Ngươi sợ cái gì, ta lại không phải là tìm ngươi đánh nhau. . ."

Trong lòng Tiết Vân thầm hận, biểu hiện vừa rồi của nàng thật sự là có chút bị Đường Yêu Yêu hù sợ, thở sâu, thu lấy can đảm, nói ra: "Uổng cho ngươi là nữ tử, há miệng ngậm miệng chính là đánh nhau, ngươi còn có một chút dáng vẻ của cô gái sao?"

"Nữ tử là cái dạng gì?" Đường Yêu Yêu lườm nàng, nói: "Chẳng lẽ nữ tử liền phải giống như ngươi, làm vài bài thơ chua từ nát, liền đem con mắt đặt trên trán. . ."

Chung Ý giật giật ống tay áo của Đường Yêu Yêu, thơ chua từ nát, câu nói này của nàng, cơ hồ là đã bao quát tất cả mọi người ở đây vào bên trong.

Đương nhiên, ngoại trừ chính nàng.

Tiết Vân tức giận làm bộ ngực chập trùng, thật vất vả mới bình ổn lại, nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, nói: "Dù là thơ chua từ nát, cũng tốt hơn so với một ít người ngay cả thơ chua từ nát đều không làm được a?"

Lần này đến phiên ngực của Đường Yêu Yêu chập trùng.

Đương nhiên, nàng có chập trùng hay không, biến hóa cũng không lớn.

Chung Ý vội vàng kéo tay nàng lại.

Thiếu nữ kia nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiết Vân, không nhịn được nói: "Không phải là chỉ làm một bài Thất Tịch Từ thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, ngày đó là do Chung tỷ tỷ không đến, nếu như Chung tỷ tỷ ở đó, khẳng định là làm còn hay hơn ngươi!"

"Tiểu Nhu!" Hồ Cẩn biến sắc, nhìn thiếu nữ kia, thấp giọng quát một câu.

Mặc dù từ trước tới giờ nàng không hề có hoài nghi gì đối với tài của Chung Ý, nhưng chuyện thi từ, ngoại trừ tài năng tự thân, từ trước đến nay đều cần phải có linh cảm, nếu như giờ phút này Tiết Vân làm khó, chẳng phải là nàng sẽ đem Chung Ý đẩy lên một hoàn cảnh rất lúng túng?

Tiết Vân kia nghe thấy vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười nói: "Tài tình của tiểu nữ tử tự nhiên là không sánh bằng Chung đại tài nữ, đêm Thất Tịch vừa mới qua ba ngày, cũng không tính là muộn, Chung đại tài nữ có tác phẩm nào xuất sắc, không bằng bây giờ lấy ra đi, để cho chúng ta mở mang tầm mắt?"

Hồ Cẩn cùng mấy cô gái ở bên cạnh nghe thấy vậy, sắc mặt đều biến đổi.

Hồ Cẩn nhìn Chung Ý một chút, nhỏ giọng hỏi: "Có chuẩn bị không?"

Tuy nói là đêm Thất Tịch thi hội, nhưng không có ai sẽ tự đại đến mức lâm thời phát huy, cái gọi là ngẫu hứng mà làm, đều là kết quả của việc đã được cân nhắc không biết bao nhiêu lần trước đó.

Cho dù là Chung Ý không xuất hiện vào đêm Thất Tịch, nhưng nếu như là sớm đã có chuẩn bị, giờ phút này tự nhiên là cũng sẽ không bị Tiết Vân làm khó.

Chung Ý lắc đầu.

Những ngày gần đây, nàng chỉ lo lật sách tra tìm « Thái Sơn Ngâm » cùng Lý Thanh Chiếu, nơi nào có chuẩn bị Thất Tịch Từ gì đó?

Đêm Thất Tịch kia, hai người bọn họ còn đang ở trong phòng bếp thảo luận vấn đề sườn xào chua ngọt phải thêm vài thìa đường kìa. . .

Thấy Chung Ý không nói một lời, Tiết Vân mừng thầm trong lòng, giả bộ như kinh ngạc nói: "Chung đại tài nữ, không đến mức keo kiệt như vậy chứ?"

"Vân tỷ, dù sao cũng phải cho chút thời gian để người ta suy nghĩ chứ. . ."

"Đúng đấy, lại có tài hơn nữa cũng không có khả năng xuất khẩu thành thơ. . ."

"Không bằng thế này, cho Chung đại tài nữ thời gian một nén nhang đi?"

. . .

Mấy cô gái ở sau lưng nàng kia, cũng hùa theo ồn ào lên vài câu, nụ cười trên mặt thấy thế nào cũng là mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Cách đó không xa, có càng nhiều thân ảnh, bị âm thanh của các nàng hấp dẫn tới.

"Nghe nói Chung cô nương lại có sáng tác mới?"

"Vậy thì cũng không có thể bỏ lỡ, Thất Tịch Từ năm nay, Tiết Vân đơn độc chiếm hết phong tao, những tài tử bên kia, cũng đem bài từ của nàng nâng lên rất cao, không biết Chung đại tài nữ so với nàng thì như thế nào?"

"Nhìn xem liền biết rồi. . ."

Trong nội viện có rất nhiều thân ảnh đều hướng bên này vây tới, sắc mặt của Hồ Cẩn bắt đầu thay đổi, Đường Yêu Yêu đứng ở bên cạnh Chung Ý, nhìn Tiết Vân, mặt lộ ra vẻ giận dữ.

Trên mặt đám người bọn Tiết Vân lộ ra một chút đắc ý.

Bầu không khí ở đây bắt đầu trở nên an tĩnh.

Lúc này, một trận tiếng bước chân duy nhất liền lộ ra đặc biệt rõ ràng.

Đường Ninh đi đến trước mặt Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu, nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Các ngươi đang làm gì thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play