Yêu và không yêu, đối với cô ta và Thẩm Hạc Chi mà nói, là sự lựa chọn được cân nhắc.

Họ đều ích kỷ như nhau, chỉ yêu duy nhất bản thân mình.

Nếu họ yêu nhau, tại sao có thể chịu nửa đời không liên lạc, không tưởng niệm, yên tâm trải qua cuộc sống hôn nhân của chính mình chứ?

Nếu họ không yêu nhau, tại sao lúc vợ chồng của đối phương đều qua đời, lập tức trùng hợp gặp lại, tựa như cặp tình lữ bình thường mà yêu đương cuồng nhiệt, ước gì có thể sống ch-ếc bên nhau?

Hiện tại tôi mới hiểu ra.

Mấy chục năm họ không liên lạc với nhau, là vì bên cạnh từng người, đều có người thay họ gánh trọng trách tiên phong đi trước.

Họ không nỡ bỏ loại phúc lợi và tiện lợi này.

Họ gặp lại nối lại tiền duyên, cũng chỉ vì cô đơn, không có người bầu bạn.

Khi không còn lựa chọn nào tốt hơn, họ chính là sự kết hợp tốt nhất.

Đối với Thẩm Hạc Chi về già mà nói, sống lại một đời, hắn như nguyện mà kết hôn với mối tình đầu thời niên thiếu.

Nhưng kết quả là, người hắn nhớ mãi không quên, mãi về sau vẫn khắc sâu trong lòng, lại là người vợ cũ bị hắn phụ lòng là tôi đây.

Thẩm Hạc Chi ngã bệnh rồi, hắn mãnh liệt yêu cầu tôi đến thăm hắn.

“Khương Ninh, anh phải đi rồi.”

Hắn gắng gượng mở mắt ra nhìn tôi, run rẩy vươn tay về phía tôi.

Tôi ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn hắn.

“Anh nhớ, anh từng đồng ý với em rằng, ngoại trừ chuyện đó ra, anh sẽ cho em vinh quang lớn nhất của một người vợ, cả đời này anh sẽ chỉ có mình em, tuyệt không phản bội em.”

“Đúng vậy, anh từng nói.”

Tôi không lảng tránh.

Hắn đau khổ cụp mắt:

“Nhưng anh quên mất rồi. Anh có người phụ nữ khác, anh lại kết hôn thêm lần nữa.”

“Cho nên, đây là báo ứng của anh nhỉ.”

Tôi không đáp lại, hắn từ từ nhắm mắt lại, trải qua sốt cao rồi lịm đi.

Tôi biết, Thẩm Hạc Chi khi về già kia, đã trở về.

Hắn không thể hòa hợp với mình khi còn trẻ.

Cả đời hắn suôn sẻ, gia đình lẫn sự nghiệp đều thành công, chỉ riêng mối tình đầu Lục Nghiên Cảnh từng bị tổn thương, vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Quả là khi trở lại thời còn trẻ, bù lại tiếc nuối của bản thân.

Lại phát hiện sự hoàn mỹ may vá lúc đầu, so sánh với tiếc nuối thì lại càng xấu xí đến không thể tả.

Hắn không chấp nhận được cục diện như vậy.

Hoặc là không còn mặt mũi nào đối mặt với tôi nữa.

Đủ loại nguyên nhân, nhưng tôi cũng không quan tâm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play