Tam gia ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại nổi trận lôi đình. Hắn sai người đập nát toàn bộ hoa cúc trong phủ Quốc công rồi chất đống trong sân, bắt ta chân trần giẫm lên những bông hoa ấy. Cuống hoa đ.â.m vào lòng bàn chân ta đau nhói, nhưng ta không dám lên tiếng. Tam gia không nói gì, ta liền cứ tiếp tục giẫm lên những cuống hoa mà đi. Không biết bao lâu sau, hắn bước đến ôm ta lên. Tam gia đưa ta đến hồ nước nóng của hắn, rồi tự mình rửa chân cho ta.

Cánh hoa vương trên chân, nhuốm đỏ m.á.u tươi, dần dần loang ra trong làn nước ấm áp. Ta lặng lẽ ngồi bên cạnh, mặc cho hắn nắm lấy bàn chân ta. Bàn tay hắn vốn dĩ lạnh lẽo, ta chẳng ưa chút nào cái khí lạnh ấy, nhưng cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng. Lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng, ta cắn chặt môi, nước mắt cứ thế rơi xuống.

"Ta còn chưa nói gì, nàng đã khóc rồi." Tam gia liếc nhìn ta.

Ta cúi đầu, khẽ nói: "Dù là tượng đất cũng có ba phần khí phách, Tam gia nếu không muốn để thiếp đi theo người làm vườn kia, cứ nói thẳng ra là được, hà cớ gì phải hành hạ thiếp như vậy?"

Tam gia im lặng, có lẽ vì chê cánh hoa dính trên người bẩn thỉu, hắn bước vào hồ nước ngâm mình. Chân ta vẫn bị hắn nắm chặt trong tay. Lực đạo của Tam gia càng lúc càng mạnh, ta khó chịu lùi về sau một chút.

Hắn bỗng nhiên kéo mạnh ta xuống nước. Hai người cứ thế gần gũi, ta lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc vô cùng.

Bấy lâu nay, trong phòng Tam gia vẫn luôn vắng bóng người. Chuyện này, từ trước đến nay chẳng ai dám nhắc tới. Ta nghi ngờ hắn năm xưa vì uống thuốc mà tổn hại đến thân thể, nên mới ra nông nỗi này. Sao đột nhiên lại khỏi được chứ?

Tam gia không nói gì, ta cũng chẳng dám ho he. Hắn bế ta lên, đặt bên bờ ao, rồi lấy áo choàng che cho ta. Bờ môi ấm áp của Tam gia áp lên mu bàn chân ta. Ta nắm chặt vạt áo, chẳng dám hé răng nửa lời.

Hóa ra, hắn không phải bất lực, mà là có ham muốn khác người.

Một lúc lâu sau, Tam gia mới từ dưới nước bước lên. Hắn nằm vật xuống đất, lạnh lùng buông một câu: "Nếu nàng dám tiết lộ chuyện hôm nay, ta sẽ bóp c.h.ế.t nàng."

4

Tam gia luôn cao cao tại thượng kia, nào chấp nhận được sự thật mình si mê một nữ nhân thấp hèn.

Ta thầm nghĩ, lúc hắn nắm lấy chân ta mà xoa mà nắn, rõ ràng là thích thú lắm cơ mà. Giờ tỉnh táo lại rồi, liền trở mặt không nhận người. Hắn trách ta cố ý quyến rũ, trách ta thân phận hèn mọn. Những ngày ấy, Tam gia cố ý lạnh nhạt ta, khiến ta bị lũ nô bộc trong phủ bắt nạt.

Ta cứ ngỡ sau chuyện kia, Tam gia sẽ cho ta rời khỏi phủ.  

Nhưng ta đã lầm.

Triều đình phái hắn đi Giang Nam nhậm chức. Trước lúc lên đường, hắn vậy mà lại giăng bẫy ta.

Tam gia như vô tình nói: "Tính ra, nàng cũng đã mười sáu tuổi rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play