Trước mặt tất cả nô bộc trong phủ. Ta nói: "Diệu Diệu không giống các ngươi, từ nay về sau, đều phải kính trọng nàng ấy. Nếu để ta biết, kẻ nào dám chậm trễ với nàng ấy, ta tuyệt đối không tha."Ngày hôm sau, Thẩm Diệu cầm thuốc đi đưa cho Tiểu Thúy. Nàng ta trở về, trong tay vẫn nắm chặt lọ thuốc, đôi mắt đỏ hoe.

Ta xoa đầu nàng ta, dỗ dành: "Miêu Miêu ngoan, người khác làm sao có thể đối xử tốt với nàng như ta."

Thẩm Diệu không nói gì. Ban đêm, ta thấy nàng ta viết mấy chữ to trên giấy.

"Lục Đoan Nghiên đồ chó chết."

Nàng ta còn vẽ một bức hình người của ta, rồi hung hăng chọc vào. Xả giận xong, nàng ta đốt bức hình.

Trong nháy mắt, nàng ta đến phòng ta, vui vẻ nói: "Gia, thiếp vừa mới đốt bùa cầu phúc cho ngài, cầu cho ngài sống lâu trăm tuổi."

Lúc Thẩm Diệu nói những lời này, vẻ mặt chân thành vô cùng. Bây giờ nhớ lại, thật sự là từ nhỏ đã biết lừa người.

Đợi đến khi nàng ta mười sáu tuổi, có người bắt đầu ve vãn nàng ta. Ta mới ý thức được, nàng ta đã lớn rồi.

Chuyện ở hồ nước nóng hôm đó, trong lòng ta cứ cảm thấy không thoải mái. Luôn có cảm giác mình đã thua trong tay nàng ta.

Trước khi ta rời đi, đã dặn dò lão phu nhân dạy dỗ nàng ta cho thật tốt. Để tránh khi ta trở về nạp nàng ta làm thiếp, nàng ta không biết trời cao đất dày, tương lai muốn leo lên đầu ta.

Đợi ta trở về, nàng ta quả nhiên thay đổi rất nhiều. Ánh mắt ôn nhu, không còn là cái gai nhỏ ngày nào nữa. Biết hầu hạ người khác, biết dỗ dành người khác rồi. Lời ngon tiếng ngọt gì, mở miệng là nói ra được.

Ta nghĩ, nàng ta đây là trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, biết dựa vào ta mới có thể có cuộc sống tốt đẹp.

Ai có thể ngờ, nàng ta vẫn đang diễn trò. Chỉ e là đã sớm lên kế hoạch bỏ trốn rồi.

Ta nghĩ mãi không ra, ta có chỗ nào có lỗi với nàng ta.

Đại Lý Tự Thiếu Khanh cuối cùng cũng truyền đến tin tức.

Thẩm Diệu ở Cẩm Châu.

Ta lập tức khởi hành đi Cẩm Châu. Ta đứng ở mũi thuyền, từ xa đã nhìn thấy nàng ta. Nàng ta ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, mỉm cười bóc hạt sen. Ba năm không gặp, nàng ta thay đổi rất nhiều. Không còn là dáng vẻ ôn nhu kiều mị trước kia nữa. Nàng ta trưởng thành hơn rất nhiều, toát ra vẻ thần thái bay bổng, kiên cường. Nhìn nàng ta ăn mặc, ba năm nay chắc là sống không tốt.

Nhìn xem, rời khỏi sự che chở của ta, biết cuộc sống khó khăn rồi chứ.

Vừa gặp ta, chắc chắn sẽ nhào vào lòng ta ăn năn hối lỗi. Ta nghĩ, lát nữa đừng trách mắng nàng ta, hảo hảo dỗ dành nàng ta.

Ta đang định bảo người ta lái thuyền qua đó. Lại thấy trong thuyền bước ra một nam nhân. Nam nhân kia cúi đầu nói chuyện với nàng ta. Thẩm Diệu ngẩng đầu đút cho hắn một hạt sen. Hai người nói vài câu, nam nhân cúi đầu hôn nàng ta. Thẩm Diệu ôm cổ hắn, cười khanh khách không biết đang nói gì. Nam nhân nhéo nhéo má nàng ta, cũng đang cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play