Chương 58

Tôi biết rằng không còn cách nào có thể trấn áp được sát khí nữa, Thất Tinh Cô Sát đã hoàn thành, tên sát nhân lớn này đang nóng lòng muốn uống máu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người đang tính xem náo nhiệt cũng không dám ở lại nữa. Trong nháy mắt, phòng khách chỉ còn lại vài người.

“Huy Tùng, tôỉ không thể làm gì được. Tôi thực sự không thể giải quyết vấn đề này. Tôi đi đây. Ông cũng dẫn vợ và con gái ông mau chóng rời khỏi nơi này đi!” Sở Thiên Không liếc nhìn chiếc quan tài đang phát ra âm thanh ngày càng lớn, sau khỉ bỏ lại câu nói này thì ông ta liền quay người rời đỉ.

Ngay khỉ Sở Thiên Không bước đi, gần như tất cả các thầy phong thủy đều đi theo luôn.

Trong khoảnh khắc ấy, hội trường rộng lớn như thế chỉ còn vài người ở lại.



Ba người của nhà họ Diệp, Cao Hải Nam, Hồ Đặng, Tô Vy Hằng và cả tôi nữa.

“Điền Tĩnh, đi với bố, nhanh lên!” Diệp Huy Tùng lôi kéo Diệp Điền Tĩnh, nói với vẻ sốt ruột.

“Không, con không đi đâu. Bố, bố mau đưa

mẹ đỉ ra ngoài đi, con muốn ở lại với anh Trần Hoàng Kim ” Diệp Điền Tĩnh bướng bỉnh nói.

Sau khi nói xong, cò ấy đã chạy chầm chậm tới chỗ tôi và nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay cô ấy toàn là mồ hôi lạnh, vẫn còn hơi run rẩy, hiển nhiên là cô âỳ đang rất sợ hãi.

Rõ ràng là cô ấy rất sợ hãi nhưng cô ấy vẫn muốn ở lại giúp tôi.

Tôi không biết sự dũng cảm của cô ấy đến từ đâu vì tôi biết rằng mặc dù cô ấy có thiện cảm với tôi, nhưng chắc chắn chưa tới mức yêu tôi.

Có thể đây là chỗ tốt của số mệnh, chúng tôi đã gieo nhân quả từ sớm, đồng sinh cộng tử.

Tôi siết chặt tay cô ây, nhẹ giọng hỏi: “Điền Tĩnh, nếu ở lại thì có thể chết đây, em không sợ à?”

Cô ấy ngẩng cao đầu nhìn tôi và nói một cách chắc nịch: “Em sợ, nhưng Hoàng Kim, anh đã nói rõ ràng với em rằng khỉ nào anh kết hôn với em thì anh sẽ đưa em đi bắt ma. Bây giờ chúng ta đã kết hôn, anh thế mà không thực hiện được lời hứa của mình. Em sợ chết, nhưng em càng sợ không bao giờ thấy được cảnh anh

dẫn em đi xem ba ngàn thế giới kia.”



Nơi mềm mại nhất trong trái tim tôi bị chạm vào, đôi mắt tôi đỏ hoe.

Tôi đưa một tay ra ôm cô ấy vào lòng, tôi nói: “Điền Tĩnh, anh Hoàng Kim hứa với em anh nhất định sẽ không chết, lại càng không để cho em mất mạng!1′

Nóỉ xong, tôi bất ngờ điềm một phát vào huyệt đạo của cô ấy, cô ấy ngất xỉu ngay lập tức.

Ôm cô ấy, tôi quay đầu nói với Diệp Huy Tùng và Hứa Thanh Vân: “Chú Diệp, dì Hứa, con giao Điền Tĩnh cho hai người, hai người mau đưa cô ấy ra ngoài. Kiếp nạn này, Hoàng Kim tôi đây, một mình gánh lấy!

Vừa dứt lời, tôi lại nhìn về Hồ Đặng đứng cách đó không xa nói: “Chú Đặng, cháu xử lý được, chú ra ngoài đi!”

Diệp Huy Tùng đi tới đón Diệp Điền Tĩnh, mắt ông ta cũng đã đỏ hoe khỉ nhìn tôi, Hứa Thanh Vân vốn dịu dàng lại càng khóc nhiều hơn.

“Hoàng Kim, chú Diệp lúc trước không muốn nhìn thấy con, là lỗi của chú. Chú chỉ nói một câu thôi, con xứng đáng là cháu trai của

ông Trần Huỳnh Ngôn, con không sỉ nhục danh tiếng đạo sĩ Thanh Gai, con là xứng đáng là con cháu nhà họ Diệp!” Diệp Huy Tùng nói với tôi một cách trịnh trọng.

Hứa Thanh Vân thậm chí còn vừa khóc vừa nói: “Hoàng Kim, gia đình chúng tôi đang đợi cậu ở bên ngoài. Khi nào con ra khỏi đây, con nên thay đổi cách xưng hô của mình, hãy gọi là bố mẹ.”

Hồ Đặng rút nửa thanh đại đao ra, nghiêm nghị nói: “Hồ Đặng tôi đang đứng tại cửa. Nếu hôm nay Trần Hoàng Kim chết, vậy hãy bước qua khỏi xác tôi!”

Tôi cố kìm nén những giọt nước mắt và cố không để mình khóc. Dù sao thì ở thành phố này cũng phải có một số người làm việc đó, đáng để Trần Hoàng Kim này đi liều mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play