Chương 42

“Hôm nay tôi tới giúp cô, không phải giết cô. Nếu như làm không đúng chỗ, mong cô nhắc nhở một hai câu.”

Tôi đi tới trước quan tài, trong tay cầm cái xẻng cậy quan tài, tiếp tục nói: “Đắc tội rồi!”

Sau đó tôi không chút do dự dùng xẻng cạy nắp quan tài ra, cái quan tài này không dùng bảy đỉnh, mà là sáu cái, chỉ thiếu một cái đỉnh tử tôi.

Đây là một điều kiêng kị trong việc đóng quan tài, thiếu đỉ đinh tử tôn, mang ý nghĩa người đầu thai không con không cháu, góa vợ quá chồng.

Đây là muốn Tô Vy Hằng dù có thể đầu thai thì cũng phải góa chồng, lại còn dán chữ hỉ lên quan tài, điều này càng làm tăng thêm oán khí của Tô Vy Hằng.



Tôi đưa mắt nhìn vào trong quan tài, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái xác phụ nữ gần như hoàn toàn mới.

Dung nhan của cô ấy không sai biệt lắm so với khi còn sống, không có gì thay đổi, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt không có sắc máu, cứ như đang ngủ thiếp đi, hẳn là Tô Vy Hằng của Bát

Thỉ Môn đã làm biện pháp gì đó để bảo vệ cơ thể cho cô ấy.

Gương mặt của cô ấy rất đẹp, nhưng tôi không để ý tới mặt cô ấy bởi vì ở ngón út tay phải của cô ấy có quấn một sợi dây đỏ.

Mà đầu khác của sợi dây đổ này thắt trên cố một con búp bê bùn.

Đường quanh co, định nhân duyên.

Tôi không nhịn được nhíu mày, chỉnh cái này có chút phức tạp, nuôi sát vì sao còn muốn cho nữ thi này kết âm hôn? Chết mà có bạn, điều này đi ngược lại với chữ “cô” trong thất tỉnh cô sát.

Âm hôn không hiếm thấy, đặc biệt là người trẻ tuổi sau khi chết, người nhà lo xuống dưới sẽ cô đơn, nên tìm lỉnh bà giật dây, dắt tới người chết có tuổi tác tương tự kết hôn, gọi là minh hôn. Mà nếu như tìm được người sống đến phối cưới thì gọi là âm hôn.

Minh hôn là hợp táng haỉ cái xác, âm hôn là phải nặn một con búp bê bùn đại diện cho người thật đặt vào trong quan tài.

Nếu như người sống bị phối cưới, thật sự có ảnh hưởng rất lớn, sống bình thường không quá mấy năm, sẽ xuống dưới cùng với đối

phương.

Dù mệnh cách có cứng, có thể gánh vác, bình thường vẫn sẽ bị đối phương quấy rối không yên, người nhẹ thì thần chí không rõ, dê trở thành kẻ ngốc, người tâm thần, nặng thì bệnh trầm cảm, cứ thế sau sẽ không chịu được mà tự sáng xuống dưới với đối phương.



Tôi có chút đoán không ra Tô Vy Hằng lại có cả một màn âm hôn thế này, chơi cái trò gì vậy, việc này làm trở ngại cò sát thành hình.

Tôi lại lần nữa liếc mặt nhìn về phía ngón út của thi thể và con búp bê bùn kia, đỉnh đầu nó có một cái đinh dính một tờ giấy đỏ.

Trên giấy đỏ viết tên, ngày sinh tháng đẻ của chủ nhân, còn phải dính một sợi tóc hoặc máu của chủ nhân vào.

Khi tôi vừa nhìn thấy tên trên tấm giấy đỏ, cả người liền hít vào một hơi lạnh, còn liên tiếp lùi về sau hai, ba bước.

Tên trên giấy đỏ chính là tên của tôi, Trần Hoàng Kim.

Ngày sinh tháng đẻ kia cũng là của tôi, đương nhiên không thể thiếu tóc của tôi.

Thần không biết, quỷ không hay, thế mà ba năm trước tôi đã bị phối âm hôn.

Khó trách nhà họ Diệp tới cửa từ hôn, cũng không phải dht biết những việc này, mà đây chính là quan hệ nhân quả.

Trong lòng tôi liền hoảng sợ, may mà đạo hạnh của tôi không cạn, quỷ hồn Tô Vy Hằng này bị nhốt trong giếng, bằng không tôi bị cô ấy quấn vào sợ là thật sự không có cách nào thành hôn với Diệp Điền Tĩnh.

Mà tôi cũng coi như hiểu sát chiêu thật sự của Tô Vy Hằng ở Bát Thi Môn là gì, cô ta không chỉ nuôi ra một thất tỉnh cô sát hung ác.

Thậm chỉ cô ta còn tiến thêm một bước, để lại một lổ hổng cho cô sát này, đó chính là âm hôn, để cho cô ấy có một cái chấp niệm kết hôn, cho là mình còn đoạn tình duyên chưa hết, không đến mức biến thành cô sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play