Bây giờ vấn đề vẫn còn chưa lớn lắm, nhân dịp này cho cậu nhóc chững lại một thời gian, cũng dạy nhóc bình thường ngoan ngoãn ăn cơm.

Hơn nửa tháng nay Thời Nhiễm đóng quán, lúc đầu Tráng Tráng còn làm ầm ĩ chứ về sau cũng đã uất ức ăn cơm bà nấu rồi. Mặc dù trông vẫn không được bằng lòng cho lắm nhưng dù sao cũng không thật sự gây ra chuyện không hợp tác gì.

Thời Nhiễm nhìn Tráng Tráng mặc dù uất ức nhưng gò má vẫn mập phì:...

Cô luôn cảm thấy dì Vương đã hiểu sai về cháu mình rồi.

Hôm nay có món ăn mới, bằng mắt thường cũng thấy được Tráng Tráng cực kỳ vui vẻ.

Dì Vương để cho cậu nhóc chọn món, thế nhưng nhóc cứ bối rối mãi không chọn được.

Muốn ăn cơm chiên, cũng muốn ăn miến xào. Muốn ăn thịt, nhưng cũng muốn ăn dứa...

Chị Tiểu Nhiễm nói cơm chiên dứa ngọt lắm.

Tráng Tráng do dự hồi lâu rồi cuối cùng hơi không cam lòng lắm chọn cơm chiên dứa.

Dì Vương lại chọn bánh rán sợi. Bây giờ bà có tuổi rồi nên lại thích ăn mấy thứ đồ dai dai.

Thời Nhiễm vung chảo lên chiên, chỉ trong chốc lát đã làm xong.

Cơm chiên dứa ưa nhìn đúng như tên gọi. Dù không có lớp vỏ dứa bên ngoài thì món cơm chiên dứa trước mặt vẫn vàng ươm rực rỡ.

Dứa xắt hạt lựu vàng óng, hạt đậu xanh theo mùa, hạt ngô, thêm cà rốt xắt hạt lựu và tôm cắt hạt được nấu chín đo đỏ nữa...

Tráng Tráng cầm muỗng lên vội vàng nhét cơm vào miệng.

Hạt dứa chua ngọt nhiều nước tràn lan trong miệng, thỉnh thoảng nhai trúng một miếng tôm dai dai, hạt đậu cưng cứng và hạt ngô ngòn ngọt nữa. Trứng gà mềm mềm cũng rất có cảm giác tồn tại. Cơm chiên với nguyên liệu phong phú, chỉ ăn một miếng sẽ khiến người ta khó mà thỏa mãn nổi.

Tráng Tráng cầm muỗng cực kỳ vững, vung vẩy rất hăng hái.

So với cơm chiên dứa màu sắc rực rỡ thì bánh rán sợi của dì Vương trông có vẻ hơi nhàm chán.

Bánh nướng vàng ruộm vừa ra khỏi nồi đã được cắt thành sợi bánh. Mỗi sợi bánh sau khi nguội đều sẽ hơi cứng. Nhưng đến khi cho vào chảo rồi trộn thêm các nguyên liệu khác nữa thì sợi bánh cưng cứng cũng bị làm cho bốc khói nóng. Đến khi rán xong, mùi vị của sợi bánh vẫn được giữ nguyên, hòa quyện với đủ loại rau và một muỗng thịt vụn Thời Nhiễm cho vào trước khi tắt bếp nữa tạo nên một món ăn khá đậm nét của ẩm thực phương Bắc.

Món canh ăn kèm hôm nay cũng không phải canh như truyền thống mà là một nồi trà màu cam đỏ lớn.

Thời Nhiễm giải thích: "Đây là trà bồ công anh."

Thời tiết hết nóng lại lạnh lặp đi lặp lại khiến gần đây có nhiều người bị cảm. Bồ công anh có tác dụng thanh nhiệt giải độc, mát gan sáng mắt, còn bổ dạ dày nữa.

Thế nên lúc thấy có người bán bồ canh anh trong chợ sớm, Thời Nhiễm đã mua ngay.

Có một số người e ngại mùi vị của bồ công anh trong thức ăn quá đậm. Mà nấu canh thì Thời Nhiễm lại cảm thấy nó quá nồng.

Thế là cô quyết định nấu luôn một nồi trà bồ công anh lớn, bên trong rắc thêm chút đường thỏi nữa, nóng hổi như vậy trái lại rất dễ được người ta hưởng ứng.

Dì Vương cắn một miếng bánh rán rồi lại nhấp một ngụm trà bồ công anh, lại cảm thấy bất ngờ vì chúng rất hợp nhau. Bà bèn bưng một bát lên dỗ Tráng Tráng. Nhưng bạn nhỏ Tráng Tráng lại cực kỳ kiên định: "Cháu không uống thuốc đâu!"

Dì Vương dỗ dành từng chút một: "Thuốc đâu mà thuốc. Đây là nước ngọt đấy, trong này toàn là đường không à."

Mặt Tráng Tráng viết đầy chữ "Bà lừa cháu", tức giận nói: "Bà lừa cháu, cái mùi này đúng là mùi đắng của thuốc rồi."

Đừng tưởng cậu nhóc không biết gì nhé. Cậu nhóc là một người đàn ông nhỏ đích thực đã từng bị mẹ ruột bắt uống thuốc bắc rồi đấy.

Dì Vương còn định dụ dỗ thêm thì bên cạnh có một ông lão lớn tuổi đi tới, trong tay còn dắt một cô bé. Nhìn thấy cái nồi lớn trong sạp của Thời Nhiễm, ông lão lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ tiến lên.

"Là trà bồ công anh sao? Bao nhiêu tiền một bát vậy?"

Thời Nhiễm: "Miễn phí ạ, ông có muốn thử một bát không?"

Giá cả của bồ công anh vào mùa này không tính là đắt, nấu một nồi lớn cũng không tốn bao nhiêu tiền. Thế là Thời Nhiễm quyết định làm ơn luôn. Hàng xóm trên đường muốn tới nếm thử một chút cô cũng múc cho một bát.

Ông lão rất vui vẻ ngồi vào sạp uống trà, còn gọi cho cháu gái mình một phần cơm chiên thập cẩm nữa.

Cô bé có hai bím tóc không hề kén ăn, ngồi ôm bát trà bồ công anh Thời Nhiễm đưa cho ừng ực ừng ực uống hết.

Thời Nhiễm khen ngợi cô bé mấy câu khiến ông lão cũng tự hào lây.

"Trước kia con bé cũng kén ăn lắm. Sau đó chẳng phải ông đã đưa nó tới quán nhà cháu ăn cơm quả du sao? Ăn xong nó nhận ra rằng đồ mà mình không biết chưa chắc đã khó ăn nên ở nhà cũng bớt được không ít chuyện."

Mặt mày dì Vương đầy hậm hực, có cảm giác phiền chán kiểu "xem con nhà người ta kìa".

Bà lại quay đầu, thấy Tráng Tráng đã ôm lấy bát trà bồ công anh uống rồi. Còn ti hí mắt nhìn cô bé nhà người ta chằm chằm, trong mắt toàn là ý không phục.

Có phải uống cái này rồi chị Tiểu Nhiễm cũng sẽ khen nhóc không? Hừ, người khác có thể uống thì nhóc cũng có thể!

Dì Vương:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play