Ai ngờ người lên tiếng đầu tiên lại là bà cụ Lưu đang ngồi ở phía trên cùng.
"Lưu Doanh, mẹ chưa dạy con nói chuyện thì đừng có kéo người khác ra làm bè à?"
Lưu Doanh vốn đã thường hay nói những lời điêu ngoa, mới vừa rồi lại không nhịn được nên mới nói như thế. Vừa dứt lời bà ta đã hối hận rồi. Đang suy nghĩ xem phải làm sao để xoa dịu người chị đang tức giận của mình.
Nhưng mẹ ruột bà ta lại không nể mặt bà ta khiến Lưu Doanh không tránh khỏi cảm thấy uất ức.
Dựa vào đâu chứ? Bà ta đã chi rất nhiều tiền để mời gia đình và người thân đến Thiêm Phúc Viện ăn, ba bàn xài hết hơn năm chục nghìn, thêm cả rượu nữa là hơn sáu chục nghìn.
Bà ta tiêu nhiều tiền như vậy mà ngay cả một biểu cảm hòa nhã bà cụ cũng không cho bà ta sao?
Bà ta cảm thấy trong hai chị em thì bà cụ chỉ quan tâm đến chị cả thôi.
Lưu Doanh càng nghĩ càng thấy uất ức, càng nghĩ càng thấy mình chẳng đáng.
Thế là bà ta há miệng khóc bù lu bù loa.
Khóc ngay trong tiệc mừng thọ như thế nếu nhà nào mà để ý chút người ta sẽ đuổi ra ngoài cho mà xem. Cơn tức giận Lưu Bình vừa mới nhịn xuống bây giờ lại bùng lên.
Cũng không biết là Lưu Doanh uất ức thật hay là không nhịn được mà chẳng thèm ngó ngàng gì ai, nước mắt càng chảy càng nhiều.
Vẻ mặt bà cụ Lưu rất điềm đạm, chờ Lưu Doanh khóc xong.
Mấy người thân cũng lúng túng không biết nên đặt tay chân vào đâu mới phải.
Lưu Doanh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà lại khóc ầm ĩ trong buổi tiệc mừng thọ nhà chị cả tổ chức cho mẹ mình. Người bình thường có thể làm được chuyện này à?
Trịnh Duyệt ở bên kia lặng lẽ tắt điện thoại đi rồi xúm lại cùng mấy nhóc con kia đứng một bên không dám hó hé gì.
Có mấy người thân can đảm đi lên khuyên nhủ.
"Bớt giận bớt giận, hôm nay là ngày vui mà."
"Đúng thế, sao mẹ bà lại không biết tấm lòng của bà được? Cả hai đều là những đứa con hiếu thảo."
"Thôi nín đi, từ từ uống miếng nước."
...
Bà cụ Lưu không nhìn cũng chẳng khuyên, để kệ cho mấy người thân đi lên nói đôi ba lời xã giao.
"Làm mọi người mất vui rồi. Giữa hai chị em chúng nó có chút hiểu nhầm nên người làm mẹ như tôi nhất định phải hòa giải một chút. Tôi không tiễn mọi người được, ngày sau sẽ để Tiểu Doanh và Tiểu Bình làm một mâm mời mọi người nhé."
Mặc dù đúng là có mấy người thân muốn ở lại hóng chuyện thật nhưng dù sao người ta cũng lên tiếng rồi, nếu cứ nấn ná mãi không đi cũng khó coi. Thế nên Lưu Bình và Hoàng Lão Tam cười gượng gạo tiễn đám người thân kia đi.
Người đã về hết nên đống bát đĩa trên bàn trông có vẻ rất tiêu điều.
Lưu Bình đứng ở cửa phòng chính, chỉ cảm thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế chủ nhà lại càng già nua hơn.
Trong lòng bà ấy đau xót, nghĩ rằng chuyện gì xảy ra vậy chứ, biến tiệc mừng thọ của bà cụ thành ra như này.
Bà cụ Lưu để bốn người cả con gái và con rể ở lại.
Lưu Doanh vốn đang khóc nhưng thấy bà cụ trông có vẻ nghiêm túc, bà ta lại vội vàng nín ngay, sau đó đứng sang một bên với dáng vẻ tội nghiệp, trong lòng lại hối hận không thôi.
Có thể vừa rồi đúng là bà ta uất ức không nhịn nổi thật, cứ như bị một cục bông chặn ngang cuống họng vậy, ngột ngạt đến nỗi nước mắt bà ta chỉ muốn ứa ra.
"Năm nay mẹ sáu mươi tư tuổi rồi, cũng không sống được mấy năm nữa."
"Hôm nay mẹ để lại cho các con mấy lời, đỡ cho trong lòng các con không yên rồi lại gây ra mấy chuyện lung tung."
"Bây giờ mẹ đang đứng tên ba căn hộ cùng một căn nhà mặt tiền."
"Căn ở đường vành đai ba phía Tây kia để lại cho Lưu Doanh. Con con còn nhỏ, chờ nó lớn hơn chút nữa thì chuyển qua là vừa lúc nhà gần trường học."
"Còn căn ở phía Nam lớn hơn một chút thì để cho Lưu Bình. Hai đứa trẻ nhà các con cũng đã lớn rồi, mấy năm nữa là sẽ cần kết hôn, mà chuyển ra ngoài ở cũng có một chỗ đi về."
"Còn căn phòng mà mẹ đang ở hiện tại thì các con không nên tính toán gì với nó vì sau khi mẹ qua đời, nó sẽ được quyên góp."
"Đến căn nhà mặt tiền kia, mẹ định sẽ chờ đến khi qua đời sẽ để lại cho Lưu Bình. Mẹ đã lớn tuổi rồi nên đương nhiên sau này dù là thuê bảo mẫu thì cũng cần có người chăm sóc thường xuyên, mà những việc này còn phải cần vợ chồng Lưu Bình tốn nhiều công sức."
Lưu Bình ngay lập tức rơi nước mắt: "Sao tự nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này ạ? Ông cụ bà cụ nhà người ta sống đến bảy tám mươi tuổi cũng sống được kìa. Mấy năm năm mẹ cứ bồi bổ sức khỏe cho tốt là được rồi. Bây giờ nói chuyện mấy chục năm sau làm gì chứ?"
Lưu Doanh không ngờ rằng mẹ lại nói như vậy, thế là bà ta cũng nhào lên khóc ầm ĩ: "Mẹ, con sai rồi. Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa. Từ nay về sau con cũng sẽ không ầm ĩ với chị nữa. Mẹ đừng nói mấy điều này, con sợ."
Bà cụ Lưu vuốt má hai đứa con gái của mình một cái. Cơ thể bà không tốt nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén. Bà liếc mắt nhìn hai đứa con rể một cái, thấy mặt con rể lớn lộ vẻ xúc động, còn con rể thứ hai lại không che giấu được vẻ ấm ức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT