Bây giờ, thể diện quan trọng hơn rất nhiều thứ.

Chẳng phải là khí thế của nhà mình áp không nổi, cả nhà anh rể dứt khoát nhận thua ngay tại chỗ.

Biểu cảm của Lưu Doanh đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Lưu Bình, nhưng lúc này Lưu Bình cũng lười nói nhiều với đứa em gái ngu xuẩn này của mình.

Sau khi xác định được năng lực của Thời Nhiễm trong hai ngày nay, bà ấy mới chậm rãi kìm nén sự nóng nảy của mình xuống, bắt đầu nhìn nhận vấn đề một cách bình tĩnh.

Mừng thọ cho mẹ vốn là việc nên làm, hai chị em bọn họ là do một tay mẹ nuôi nấng, lúc còn trẻ bà vì hai đứa nhóc nghịch ngợm bọn họ mà chịu khổ rất nhiều, nếu không không thể chưa đến sáu mươi đã một thân bệnh tật.

Hai chị em bọn họ kết hôn, gả cũng đều không phải nhà phú quý gì, nhưng mà đều là người bình thường. Như chồng bà ấy, làm việc ở một xí nghiệp nhà nước lâu đời, có thể yên tâm nghỉ hưu sau ba mươi năm nữa, nhưng may mắn là người tử tế, không dính vào những việc xấu. Bình thường ngoại trừ nuôi chim dắt chó đi dạo, thì thường không dính dáng đến rượu bia thuốc lá.

Bên em gái cũng như vậy, em rể cũng có công việc ổn định, có một căn nhà riêng. Hai vợ chồng nuôi con cũng không quá vất vả.

Mẹ có thể chịu khổ nuôi hai chị em bọn họ khôn lớn, để bọn họ có được cuộc sống như vậy, bà đã là một người mẹ vô cùng tuyệt vời rồi.

Nếu như vậy, mỗi năm một lần mừng thọ, cũng không nên cãi nhau làm cho mẹ phiền lòng.

Em gái muốn tranh thể diện thì tùy nó, người tranh chấp với người nhà là người đầu úng nước.

Tâm trạng bình tĩnh lại, hôm nay Lưu Bình biểu hiện rất tốt, đưa họ hàng vào nhà, chia bàn. Ngoài ra còn cầm nước và đồ ăn vặt ra dỗ mấy đứa nhỏ, lại bảo Hoàng Lão Tam đến nói với Thời Nhiễm một tiếng, nhìn thấy mọi người gần như đã đông đủ thì lên đồ ăn.

Lưu Doanh kéo mấy chị dâu chị họ lại nói chuyện, niềm vui sướng trên mặt không thể che giấu được.

Bà cụ Lưu khép hờ đôi mắt quan sát, cười híp mắt lôi kéo một tiểu bối trẻ tuổi đến dạy bảo: “Lên trung học rồi sao? Thành tích thế nào? Bình thường phải chăm chỉ học tập, chăm chỉ làm bài tập về nhà...”

Trong một đoàn người náo nhiệt như vậy, chỉ có một cô gái đeo tai nghe ngồi trong góc bĩu môi.

Mẹ cô ta xô cô ta một cái: “Con có thể tới hay không hả?! Bà dì con mừng thọ, không thể bày ra sắc mặt tốt hay sao?!”

Trịnh Duyệt nhướng mày: “Năm ngoái tổ chức một lần, năm nay sao nhất định phải tổ chức hai lần... Con còn hẹn bạn đi ăn bánh crepe khoai môn nữa!”

Mẹ Trịnh Duyệt nói: “Câm miệng, ăn một bữa cơm, lại không cần con tặng quà. Đến ăn cái này không phải tốt hơn mấy thứ đồ bỏ phẩm màu sao?”

“Cái này có cái gì?! Không phải giống như lúc nhỏ ăn tiệc lớn ở nông thôn sao? Lát nữa chắc chắn lại mang ra cái gì mà bốn nguội bốn nóng tám bát lớn, chẳng thú vị gì cả.”

Mẹ Trịnh Duyệt cau mày: “Mẹ nói này, con đi học đại học, sao suốt ngày đăng đồ ăn trong vòng bạn bè vậy, không là món này thì là món kia, một tháng mẹ cho con bao nhiêu tiền sinh hoạt, có phải con đều đổ hết ra bên ngoài rồi đúng không? Con không thể giống như những người khác, học một thứ gì đó ở trong trường được sao? Nếu không con đi học một loại nhạc cụ gì đó cũng được…”

Trịnh Duyệt vừa nghe mẹ cô ta nhắc tới liền nhức đầu, vội vàng không ngừng xin tha: “Mẹ, mẹ, đó là việc đứng đắn... Con và bạn học đã lập một tài khoản mukbang, tháng này đã có hơn tám vạn fan rồi!”

Nói xong những lời này, mẹ Trịnh Duyệt nhíu mày: “Mukbang? Chẳng lẽ là cái loại ‘các anh em, hôm nay chúng ta sẽ dạy cho chủ quán một bài học’ sao? Mẹ cảnh cáo con Trịnh Duyệt, con là một cô gái, không thể làm như vậy, người ta làm ăn nhỏ, con đến phá để làm gì, còn có một cô gái như con, ăn nhiều sẽ béo đấy...”

Trịnh Duyệt càng hối hận, sớm biết vậy đã không nên nói!

Khi còn bé cô ta đã thích ăn, nhưng lại bị kén ăn, tay nghề của mẹ cô ta cũng chỉ như vậy, khiến cho cô ta một mét sáu bảy chỉ có hơn bốn mươi cân. Sau khi trưởng thành cô ta có thể tự mình quyết định, vui vẻ tìm đồ ăn ngon. Làm mukbang cũng là đề nghị của bạn thân cô ta, hai người ăn ý với nhau, một người ăn một người quay, sau khi trở về thì cùng nhau biên tập.

Đừng thấy fan không tính là nhiều, nhưng một tháng cũng có thể kiếm được mấy ngàn đồng.

Có tiền lời, Trịnh Duyệt càng có động lực, hận không thể mỗi bữa đều trà trộn ở bên ngoài, không bao giờ… đi căn tin chịu tội nữa.

Hôm nay bị mẹ ruột lải nhải không nhịn được mới lỡ miệng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play