Đối phương vung vung tay: “Nhà khác thì còn có thể, nhà của cô không được. Nhà cũ tiến hành tu sửa lại có khi còn phức tạp hơn xây nhà mới rất nhiều. Nhà của cô nếu muốn tu sửa lại toàn bộ, ít nhất là từng này tiền.”
Thời Nhiễm nhìn đối phương giơ ra năm ngón tay, mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi: “Năm mươi nghìn?”
“Sao có thể, năm trăm nghìn đồng!”
Năm trăm nghìn, năm trăm nghìn đủ mua một cái nhà vệ sinh ở thành phố B rồi!
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy đau đớn như dao cứa vào tim, trong khoảng thời gian này cô miễn cưỡng tiết kiệm được hơn bốn mươi nghìn, trong nháy mắt liền tiêu hết ba mươi lăm nghìn.
Nhưng không chi ra cũng không được, không chi ra sao cô có thể buôn bán được? Không buôn bán thì tiền ở đâu ra?
Thời Nhiễm: “... Được rồi, cứ sửa theo những gì anh nói đi.”
Suy cho nhà cũng cũ rồi, Thời Nhiễm cũng không muốn dùng mấy loại vật liệu kia để sửa chữa, cuối cùng khiến cho cả căn nhà rối loạn lung tung.
Tiền cứ thế tiêu hết, tim Thời Nhiễm đau đớn nhỏ máu.
Buổi tối sau khi dọn dẹp quẩy hàng thì không còn tâm tình rửa bát nữa.
May mà con mèo trong nhà cũng rất hăng hái không chịu thua kém, mỗi buổi sáng Thời Nhiễm đều thấy bát đĩa, chảo, bếp gọn gàng sạch sẽ.
Thời Nhiễm ôm mèo ra sức vuốt ve, trong lòng cảm động: “Trại Linh cậu thật tốt!”
Trại Linh thu lại móng vuốt của mình, vô cùng chột dạ.
Tôi… tôi chính là rất tốt!
Ôm ấp mèo xong, cuối cùng Thời Nhiễm cũng phấn khởi trở lại, tiền sao? Tiêu hết thì lại kiếm tiếp.
Trước mắt có cách thức kiếm tiền này, cô phải cố gắng giữ chặt nó.
Hoàng Lão Tam tận tình khuyên bảo vợ: “Chúng ta ăn ở nhà mình có được không? Đỡ phải đi đến nhà hàng một đĩa được có vài miếng, đây là ăn đồ ăn hay ăn sĩ diện? Mẹ chúng ta năm nay 64 rồi, cũng không phải tiệc mừng thọ, đợi đến lúc mừng thọ mẹ bảo tôi chi hai vạn đồng một mâm cỗ cũng được!”
Lưu Bình vợ Hoàng Lão Tam gần đây thường xuyên nổi giận, ông già này còn gây trở ngại, tức đến mức khóe miệng nổi bong bóng.
“Ông câm miệng đi! Hôm qua Thiêm Phúc Viện em tôi mời đến ông không đi sao? Ông nghĩ tôi ở nhà tiếp đón khách có thể so sánh với Thiêm Phúc Viện sao?”
Hoàng Lãm Tam im lặng một lúc, hôm qua ông đâu chỉ đến Thiêm Phúc Viện rồi, cùng là con rể, ông còn được ngồi bàn chính.
Trong bữa ăn tối em dâu đắc ý tràn đầy gió xuân, người em rể kia câu nào thốt ra cũng rất dễ nghe.
“Aiya, cũng không hết bao nhiêu tiền, một bàn hết mười tám nghìn, mẹ chúng ta đón đại thọ, làm con cái tiêu bao nhiêu tiền cũng là điều đương nhiên.”
“Không phải vậy, một mình mẹ nuôi lớn hai chị em em, lẽ nào đến lúc sắp già rồi còn không được hưởng phúc giống như lão thái quân sao?”
“Nào, nào, nào, nếm thử món phật nhảy tường ở đây thôi, món ăn nổi tiếng nhất của Thiêm Phúc Viện.”
…
Yến tiệc mười tám nghìn, được tổ chức trong nhà hàng cao cấp Thiêm Phúc Viện, các món ăn được phục vụ lên món này so với món kia lại càng thêm giàu sang, nguyên liệu càng thêm quý giá.
Hoàng Lão Tam trùng xuống, cảm giác trong lòng chính là không quan tâm đến mùi vị những món ăn này thế nào, nhưng quả thực rất phô trương. Hơn thế nữa hương vị món ăn ở Thiêm Phúc Viện vốn dĩ không tệ.
Bữa ăn này có thể nói đã mang lại cho hai vợ chồng em rể ánh đèn sân khấu, lúc đầu nghe nói Thiêm Phúc Viện là quán ăn gia đình, những đầu bếp được mời đến đều là những tên tuổi nối tiếng, nói rằng đó là đầu bếp đã từng làm yến tiệc cấp nhà nước, tổ tiên đã từng là đầu bếp trong cung đình.
Sau này Thiêm Phúc Viện trở thành nhà hàng cao cấp, dựa vào giá cả và mùi vị tốt mà trở thành một trong những nhà hàng lớn ở thành phố B.
Lưu Bình vợ Hoàng Lão Tam nổi giận đùng đùng, vốn dĩ sinh nhật mẹ 64 tuổi cũng phải giống như trước đây, số chẵn do bà làm, số lẻ em gái làm.
Lúc trước cũng chỉ mời vài người họ hàng qua, ở nhà tự tổ chức ăn bữa cơm là được rồi.
Kết quả năm trước nhà em gái kiếm được chút tiền dư dả, năm nay lại cố tình nhúng tay vào, làm cho bà chẳng biết giấu mặt đi đâu.
Nếu không họ hàng chân trước vừa bước đến nhà hàng cao cấp, chân sau lại đến nhà bà ăn bữa cơm nhỏ thường ngày.
Đừng nói khuôn mặt người con rể Hoàng Lão Tam thẫn thờ, ngay cả bà cũng không thể ngẩng đầu lên.
"Tôi vội vàng bực tức như vậy chỉ là vì bản thân tôi sao? Tôi còn là vì ông đấy! Nếu không mọi người sẽ nói rằng ông không bằng em rể, nói nhà chúng ta không ra cái gì sao?"
"Dù sao chuyện ở nhà tổ chức tiệc mà ông nói là không được! Ông mau đến quán bên đầu cầu đó rút lại đơn tiệc đi, chúng ta đến tòa dành cho khách VIP đặt đồ."
Có em gái đi trước làm mẫu, Lưu Bình cũng quyết định chơi lớn, trực tiếp đi đặt ở tòa nhà VIP ở một nhà hàng đã có tên tuổi lâu năm. Một bàn tiệc sinh nhật hết hai vạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT