Sau tiết thanh minh, rõ ràng nhiệt độ đã tăng lên, nhưng buổi sáng trời còn hơi se lạnh nên Thời Nhiễm quấn khăn quàng cổ, đội mũ. Sau đó cô vui vẻ cưỡi chiếc xe ba bánh của mình đi chợ.
Từ nhỏ Thời Nhiễm đã thích đi chợ sáng, nhất là khi trời hơi lạnh, từ xa đã thấy một mảnh khói trắng, bánh bao, tào phớ, chè bột mì, mì bò,... Món nào cũng nóng hổi, ăn chút hơi nóng vào miệng là có thể ấm người cả sáng. Hơn nữa đi chợ còn có rất nhiều người, đông vui tấp nập, bất cứ ai cũng phải quên đi muộn phiền, chỉ biết cảm thán thôi.
Chợ sáng trong nội thành thành phố B cơ bản cũng chỉ bán thức ăn, tuy cũng náo nhiệt nhưng không bằng chợ ngoài trời.
Thời Nhiễm lái xe ba bánh đến vùng ngoại ô.
Giờ là giờ cao điểm, con đường bị chia làm hai. Một bên xe chạy liên tục, một bên không một bóng người.
Thời Nhiễm lái con xe ba bánh, khỏi phải nói cô vui sướng đến cỡ nào. Trong mắt những người đang kẹt xe, cô giống như một tên ngốc nhỏ hạnh phúc.
Cô đi một mạch đến khu chợ sáng gần thành phố nhất, cũng đã hơn bảy giờ. Nếu buổi sáng ở trung tâm thành phố tấp nập nhưng trầm mặc thì chợ sáng ở ngoại ô lại tản mạn và sôi động.
Thời Nhiễm đỗ xe ba bánh, cô kéo xe đẩy của mình hòa vào một nhóm một đám bác trai bác gái mặc đồ giống nhau.
Chợ này gồm hai thành phần, một bên bán trong kiot, một bên bán trên những chiếc xe ngoài trời.
Xe bên ngoài có xe lớn, xe bé nhưng hầu hết đều là bán sỉ. Thời Nhiễm hai mắt sáng ngời lướt qua quầy bán bắp rang bơ rồi lao thẳng đến quầy bán trái cây đang bày đầy hoa quả đỏ tươi.
Dâu tây đang vào mùa, quả nào quả nấy đều to và ngọt. Quan trọng là, nó rẻ!
Một cân dâu tây chỉ hơn mười đồng, rẻ hơn hai tháng trước rất nhiều.
Thời Nhiễm mua hai cân dâu tây, cô thuận tay chùi chùi mấy quả rồi cho vào miệng. Dâu tây nhiều nước, vỏ ngoài chạm vào thấy mềm mại, ngọt đến tận tim.
Đi dọc ven đường, không lâu sau cô lại thấy dâu tằm, quả dâu màu tím sắp chuyển sang màu đen, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác ứa nước miếng. Thời Nhiễm chọn một rổ, cô định mang dâu tằm về ngâm rượu.
Cách đó không xa một chiếc loa kêu ầm ĩ.
“Cà chua đây! Chín tự nhiên không ngâm thuốc đây!”
“Súp lơ tươi, tự trồng tự bán đây…”
“Dưa chuột non, mới hái sáng nay đây…”
…
Rau tươi vẫn đọng một ít nước, trông rất xinh xắn, làm người khác nhìn thấy chúng đã thấy vui rồi.
Chưa đi được lâu, Thời Nhiễm đã lại thấy đói bụng.
Bánh quẩy kẹp trứng gà, vỏ bánh bao rau củ giòn rụm, bên trong là nhân dưa và trứng gà, còn có bánh nướng rắc vừng tròn trịa, ăn chục cái là cô có thể đi chợ cả ngày.
Rau chân vịt non, dứa to gọt vỏ, lứa đào đầu tiên của mùa xuân, những củ khoai tây chất trên xe, giao bạch (1) mọng nước, tôm hùm đất đang giương nanh múa vuốt…
(1)
(1) Giao bạch: củ non của cây niễng dùng làm thức ăn.
(1) Giao bạch: củ non của cây niễng dùng làm thức ăn.
Thời Nhiễm không để ý mà mua quá nhiều thức ăn, cô vừa định đi về nhưng lại nghe thấy tiếng loa trong chợ.
“Mọi người chú ý, mười giờ tan chợ, nhớ dọn dẹp gian hàng của mình…”
Thời Nhiễm: “...”
Ai có thể cự tuyệt đợt giảm giá cuối phiên chợ sáng?
Dù sao Thời Nhiễm cũng không cự tuyệt.
Thời Nhiễm dạo quanh chợ một vòng nữa, cô thành công mua thêm ba cân vải tươi, hai cân tôm càng xanh, năm cân quýt đường và hai quả dứa, cuối cùng cô thừa nhận hôm nay cô có chút qua loa.
Cô mua nhiều quá rồi.
Nếu mua nhiều khó tránh khỏi có quá nhiều thức ăn.
Thời Nhiễm trở về nhà với túi lớn túi bé, cô lo lắng chỗ đồ ăn này để được không lâu.
Hai ngày trước, cô đã tính, mới được hơn nửa tháng tư, cô đã chi hơn hai mươi nghìn đồng rồi.
Một túi đầy tiền và và sự trùng hợp hôm nay, Thời Nhiễm muốn cảm ơn mấy khách hàng cũ, đặc biệt là khách hàng đã đặt bữa trưa. Kể từ khi cô thông báo tiết Thanh Minh cô sẽ nghỉ ngơi và tạm không bán thức ăn, đã có không ít khách hàng đến hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì không. Hai vợ chồng Lục Phát cũng hào hiệp nói cô có thể đến tìm họ bất cứ lúc nào.
Tuy rằng Thời Nhiễm không phải là người gặp chuyện lập tức phát hoảng nhưng cô cũng rất cảm động vì sự quan tâm của mọi người.
Cô mở quầy kinh doanh được hơn một tháng, bây giờ cô cũng nên đền đáp sự ủng hộ mỗi ngày của mọi người.
Thời Nhiễm nhanh chóng quyết định thực đơn, cô định làm món gà xốt mè, tôm xốt vải thiều.
Cả hai món đều do cô tự sáng tạo trước đây.
Gà xốt mè được phát triển từ món thịt heo xào dứa chua ngọt, băm thịt đùi gà rồi viên thành từng khối nhỏ, cắt thành miếng nhỏ rồi tẩm ướp, sau đó cho gà vào chảo dầu, nước xốt của món này làm từ vỏ cam, cam thảo, nước dứa, nước cam và nước cốt chanh tạo vị chua, đậm đà hơn nước xốt cà chua bình thường.
Cho gà đã chiên vào nước xốt chua ngọt xào lên, thêm dứa đã cắt thành miếng nhỏ, chỉ ngửi thôi đã thấy vị chua kích thích thèm ăn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT