Thời Nhiễm hoàn toàn đồng ý về quan điểm này, dù thịt kho tàu có rất nhiều cách làm nhưng các bước chỉ vỏn vẹn có nhiêu đó, chiên sơ thịt lợn, sau đó thắng màu đường rồi cho vào, tiếp đến là rượu Thiệu Hưng, rượu gia vị, giảm lửa, dùng dây gai buộc thịt trước khi hầm.

Người bình thường tuy không thể làm ra món ăn quá xuất sắc nhưng nếu dựa theo công thức cũng khó có thể làm giống như vậy.

Đương nhiên, Thời Nhiễm cũng đã học hỏi từ người khác để nấu món thịt kho tàu, nhưng chủ yếu đều dựa trên khẩu vị của cô. Sau một hồi xử lý thịt ba rọi, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Thời Nhiễm ăn thử một miếng liền cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó. Nếu có rượu Thiệu Hưng do chính mình ủ thì tốt rồi, loại rượu này nếu mua ở bên ngoài sẽ có hương vị không được chuẩn lắm.

Thời Nhiễm đã từng nghe một người đầu bếp nói rằng nếu dùng rượu Hoa Điêu nấu thịt kho tàu, ăn vào sẽ cực kỳ ngon, nhưng cô lại nghĩ đó không phải là thứ mình đang cần.

Sau khi trở về nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng có đáp án.

Thứ đang thiếu ở đây chính là địa khí.

Có thể nói đây chính là mỹ vị, dù thịt kho tàu có cầu kỳ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ đạt được chín mươi đến chín mươi lăm phần trăm.

Người Trung Quốc không có thói quen kiêng ăn thịt đã là chuyện của ba bốn chục năm nay, vừa dễ nấu, hương vị lại đậm đà nên thịt kho tàu luôn xuất hiện trong mọi căn bếp.

Theo Thời Nhiễm, rượu còn quý hơn thịt, nhưng thịt lợn khi nấu với rượu cũng không thể nào trở thành gan rồng phượng tủy. Vì vậy cô sẽ dùng rượu Thiệu Hưng và rượu gia vị để tạo cảm giác thỏa mãn khi ăn.

So với sườn xốt, thịt kho tàu mà Thời Nhiễm đã làm trước đó không quá ngọt, điển hình là một món ăn phương Bắc.

Vì vậy khi làm món này, Thời Nhiễm muốn cân bằng hương vị nên định sẽ nấu món sườn Vô Tích thiên ngọt hơn một chút.

Sườn Vô Tích là ẩm thực phương Nam, Thời Nhiễm nghĩ cũng không dám nghĩ… ăn một miếng sườn phủ đầy đường? Đó là mùi vị gì vậy!

Sau khi ăn thử món sườn Vô Tích chính gốc kia, có lẽ là do bản thân không đặt quá nhiều kỳ vọng nên ăn vào cảm thấy mùi vị cũng không tệ.

Điểm mấu chốt của sườn Vô Tích không phải là đường, mà là một ít nước xốt chao, cũng có người dùng men gạo đỏ và một nguyên liệu không thể thiếu đó chính là nước xốt cà chua hoặc tương cà.

Thật ra, đối với Thời Nhiễm, thịt kho tàu và sườn xốt đều là món ăn gia đình, hai món ăn này đã ra đời cách đây rất lâu, dần dần xuất hiện vô số cách làm, mỗi người đều có công thức cho riêng mình...

Sườn xốt chính là như vậy, vừa có đường vừa có một chút nước xốt chao, đó chính là đặc điểm của món ăn phương Nam. Thêm tương cà thì cho ra món sườn xào chua ngọt. Có thêm mận chua lại thành món sườn mận chua. Nếu cho màu đường vào sẽ trở thành sườn kho...

Thời Nhiễm vừa làm vừa thấy mình thật xui xẻo, sau khi xuyên không cô vẫn nhớ hủ mận chua mà mình đã ngâm trong nhà, chắc cũng đã ăn được rồi. Không biết sau khi cô rời đi, số tiền tiết kiệm ít ỏi đó sẽ thuộc về ai.

Ai nha, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy bản thân thiệt thòi.

Cũng may thời tiết chuẩn bị nóng lên, chỉ cần đợi đến khi ra trái, cô liền lấy một ít đem đi ngâm là được.

Trùng hợp cây kim quế trong sân đã đến mùa ra hoa, cô sẽ đem ủ một chút mật hoa quế để ăn cùng với sườn và mận chua, như vậy mới ngon.

Cuối cùng là món đùi gà lúc lắc, khá đơn giản, Thời Nhiễm quyết định làm vị cay, xào thịt gà cắt hạt lựu cho đến khi bề mặt bị cháy xém, liền bỏ gia vị vào và xào thêm một lát. Đùi gà lúc lắc khi nấu xong sẽ không bị cứng và có vị cay vừa.

Trong ba món có hai món lớn, mùi vị thịt kho tàu và sườn xốt thì khỏi phải bàn cãi, đến cả Diêm Vương ngửi thấy mùi thơm kia cũng phải chảy nước miếng.

Buổi chiều hôm đó, những ai đi ngang qua hay sống ở gần đây đều phải chịu trận. Mùi thơm từ ống khói trong nhà bếp bay ra, chiếm lấy mọi ngóc ngách trong con hẻm.

Bọn họ chỉ hận không thể thò đầu ra mắng vài câu, Tiết Thanh minh là ngày lễ lớn, sao cô vẫn còn làm vậy?

Nhưng nếu nói như vậy cũng không đúng, dù sao chỉ có hôm nay là Tiết Thanh minh, hai ngày nghỉ còn lại ắt hẳn sẽ được nghỉ ngơi...

Thịt kho tàu và sườn Vô Tích đều là những món không thể để nguội, Thời Nhiễm tiếp tục ninh chúng ở trên bếp nhỏ được đặt ở ngoài cửa, đùi gà lúc lắc thì đem đi giữ nhiệt, còn mì hầm nồi sắt trực tiếp bưng ra ngoài.

Thời Nhiễm vươn vai, bây giờ cô không cần phải nấu gì nữa, chỉ việc ngồi một bên thu tiền.

Thịt kho tàu và sườn Vô Tích đều được đặt trong nồi đất lớn, dĩ nhiên là vẫn còn đậy nắp, Thời Nhiễm chỉ để lại một khe hở nhỏ để mùi thơm bay ra ngoài, hấp dẫn mọi người chạy tới nơi này.

Còn về giá cả, Thời Nhiễm cân nhắc một hồi liền quyết định lần này không bán giá cao nữa.

Lúc trước khi cô bán cơm quả du, khách hàng thường là những bạn trẻ sống theo trào lưu hoặc là hộ gia đình sống gần đó, còn có vài người dẫn con đến đây. Hầu như đều là những gia đình khá giả. Trong hai ngày nghỉ này, chủ yếu sẽ gặp khách hàng lớn tuổi hơn là những bạn trẻ.

Khi họ đến đây, trên người còn khoác một chiếc áo bảo hộ, hình như là nhân viên xây dựng của một công trình nào đó.

Vừa tiến vào liền đánh giá một vòng, mặc dù bọn họ cảm thấy chỗ của Thời Nhiễm có vẻ đắt tiền nhưng ăn mì xào thì mới no lâu, vì vậy mỗi người gọi một phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play