Triệu Xuân Hồng chợt như nghĩ ra gì đó, hai mắt sáng rực: “Mẹ, con nhớ mẹ cũng biết nấu cơm hoa hòe nhỉ?”

Bà Ngô run tay: “Biết thì biết…”

Triệu Xuân Hồng cắt ngang: “Biết nấu là được!”

Hừ, hoa hòe quả du gì chứ, thứ bao năm rồi chả ai ăn, giờ lại bỗng dưng nổi lên. Chẳng phải chỉ là rau dại thôi sao?

Ai mà không biết nấu?

Lại nghĩ ngợi, Thời Nhiễm tâm cơ nặng, mấy món rau dại này đều là món ăn lề đường, chi phí nguyên liệu cũng không tương xứng, nấu đại rồi lừa một đám người, người bị lừa móc tiền ra mua một món rau dại dưới quê không ai ăn.

Nhà cô ta cũng làm!

Lại nói tiếp, cây hoa hòe bên đường không có chủ, nếu đã vậy, dựa vào gì chỉ có mình cô đi hái hoa?

Triệu Xuân Hồng càng nghĩ càng thấy hợp lý, tóm người đàn ông đang nghiêng ngả chơi điện thoại trên giường dậy, hai người cùng đi hái hoa hòe bên cầu.

Chờ đến khi Thời Nhiễm bận rộn xong giờ cao điểm buổi trưa, buổi chiều lại đi hái hoa, cây hoa hòe như trải qua một cơn thiên tai.

Nhánh cây ở dưới bị người ta chặt rồi, bên trên còn có vết cắt mới, vừa nhìn thì biết có người trèo lên cầm dao chặt. Hoa hòe bên trên cũng chẳng còn lại bao nhiêu, trên đất còn rơi không ít hoa bị giẫm đạp.

Thời Nhiễm nhíu mày, cô không nghĩ là Triệu Xuân Hồng mà nghĩ có phải hàng xóm gần đây thấy cô nấu cơm hoa hòe, cũng muốn tự nấu nên đến hái hoa.

Chỉ có điều… Người này cũng quá mất lịch sự rồi?

Hái hoa thì thôi, hà cớ gì phải chặt cả cành chứ?

Thời Nhiễm lắc đầu rời đi, xem ra cây hoa hòe gần đây cô không thể hái tiếp nữa rồi, cô lấy mấy đóa hoa hòe này nấu đồ ăn bán lấy tiền, chắc là có láng giềng không vui rồi. Nếu không thì không thể chà đạp cái cây thành thế này được.

Thời Nhiễm về nhà cầm chổi đến quét sạch gốc cây, trong lòng thầm nghĩ buổi tối lại nấu món gì đó bù vào.

Món chưng ba loại đột nhiên trở thành món chưng hai loại, Thời Nhiễm cũng không cố chấp thêm một món rau y hệt. Chủ yếu giờ cô cũng không tìm được rau mùa gì.

Thời Nhiễm ngẫm nghĩ, dứt khoát quyết định nấu một nồi thịt lớn.

Thời gian này ngoại trừ rau mùa thì có măng xuân, tư vị đủ tươi mới, nhưng con người ấy, luôn cảm thấy ăn một bát thịt to đùng là sảng khoái nhất.

Nói làm là làm, Thời Nhiễm tranh thủ thời gian đi chợ mua về mười cân thịt chân giò trước, lại mua thêm ba túi bánh lá sen lớn có sẵn.

Thịt chân giò trước rút da, cắt thành miếng vừa, cho ngũ vị hương, muối, tiêu xay, rượu nêm, hành, gừng vào ướp nửa tiếng, sau đó dùng hỗn hợp bột mì, trứng gà, tiêu xay, dầu điều tẩm vào thịt.

Chiên ba lần cho đến khi vàng giòn, cứ thế cho ra món thịt heo chiên giòn dạng miếng.

Thời Nhiễm đang định tiến hành bước kế tiếp thì nghe thấy giọng nói lóng ngóng của Tráng Tráng: “Chị ơi…”

Tráng Tráng đeo ba lô nhỏ trên lưng, ngậm ngón tay nói, khóe miệng còn có chút nước dãi chảy xuống.

Gần đây, dáng vẻ Tráng Tráng đã khác xa lúc Thời Nhiễm gặp lần đầu rồi, trẻ con lớn rất nhanh, ăn không ngon trong một khoảng thời gian thì biểu hiện cực kỳ rõ, ngược lại, ăn ngon thì biểu hiện trên mặt cũng rất nhanh.

Tráng Tráng của hiện tại đã khá hợp với cái tên của cậu nhóc rồi.

Cái má nhỏ mang theo chút mỡ phúng phính, dây đeo đồng phục nhà trẻ trên người cũng không còn thẳng được nữa, bụng nhỏ lộ ra vô cùng rõ ràng.

Thời Nhiễm cười đút cho cậu nhóc một miếng thịt heo chiên giòn nhỏ, mấy ngày trước dì Vương còn kể khổ với cô về khẩu vị tốt của cháu trai hiện tại.

“Cũng không biết có phải trưa với tối ăn ngon không, đến buổi sáng bụng cũng phình to. Mới sáng sớm đã có thể uống một bát chè bột mì bên đường, còn có thể nhét thêm hai quả trứng gà. Dì cũng tức chết rồi, sợ thằng bé ăn hư bụng. Bỏ đói nó một lát, kết quả bốn giờ sáng lắc dì dậy than đói… Hết cách rồi, chỉ có thể pha cho thằng nhóc chút sữa bột để đối phó…”

“Cũng không ăn vặt nữa, quan trọng là cái bụng quá dọa người, mấy ngày trước ông bà ngoại nó gọi video đến, suýt chút không nhận ra nó luôn.”



Miệng nhỏ của Tráng Tráng nhanh chóng nhai, ăn xong thịt heo chiên giòn trong miệng thì há to cho Thời Nhiễm nhìn.

Thời Nhiễm cười hì hì véo cái má của cậu nhóc: “Thấy rồi, ăn hết rồi… Không có miếng thứ hai đâu, trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ chiên.”

Chỉ thấy ánh sáng trong mắt nhóc mập bỗng chốc ảm đạm đi, bóng lưng nhỏ xoay người rời đi cũng mang theo sự đìu hiu.

Đương nhiên rồi, lúc leo qua ngạch cửa còn rất đáng yêu nữa.

Thịt heo chiên giòn Tráng Tráng không ăn được vẫn chỉ là bán thành phẩm, tiếp theo, Thời Nhiễm chia thịt heo đã chiên xong vào trong bát nhỏ màu nâu, mỗi bát chỉ lớn bằng nắm tay của con gái thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play