Dì Vương nhìn cô từ chối thẳng thắn như thế cũng không bám lấy yêu cầu.

Đúng thế, bà dám đặt cơm ở chỗ Thời Nhiễm là vì bà đã từng ăn mấy món Thời Nhiễm nấu, mùi vị rất tốt, mà hơn nữa là điều kiện vệ sinh do cô tự xem. Nếu đổi thành phụ huynh khác, sẽ nhiều vấn đề hơn một chút, Thời Nhiễm kiếm tiền không xuể.

“Vậy cũng được, dì nói chứ, con cũng không cần cảm thấy quá áp lực. Cứ từ từ mà làm, con có tay nghề, sớm muộn gì cũng có thể sửa lại gian phòng này.”

Dì Vương nói với Thời Nhiễm xung quanh đây có vài nhà: “Sau khi bọn họ sửa lại phòng ốc, mở một quán nhỏ, nhà mình ở lùi ra sau, sau đó dùng phòng chính và hai không gian hiên nhà, tiền viện và nhà kho làm thành phòng bếp. Dì thấy bên này con cũng có thể làm như thế.”

Thời Nhiễm bị lời nói của dì Vương đánh trúng tâm tư, mấy ngày nay cô dọn dẹp đồ trong sân thì đã nghĩ rồi, cô không thể nào cứ mãi chỉ bày đồ ăn trên sạp nhỏ được, bây giờ cô đã mở một tiệm kinh doanh đồ ăn trưa, lúc quay lại phải làm cho sân ra dáng hơn một chút.

Hơn nữa, cái sân to như thế, chỉ dựa vào tiền bày sạp nhỏ và đồ ăn trưa muốn tu sửa thì cũng quá khó.

Đến buổi tối, Thời Nhiễm lại bày sạp.

Vốn dĩ cô muốn trực tiếp bày ở ngoài, nhưng nghĩ đến mình không nói lời nào mà đổi chỗ, sợ là những khách hàng cũ không nhìn thấy.

Thế nên cô đã dứt khoát bày sạp ở chỗ cũ, nghĩ đến tối nay cũng có thể nói với khách cũ một lời, lần sau trực tiếp đến cổng tứ hợp viện đến tìm cô là được. 

Kết quả vừa đến chỗ cũ, đã thấy vị trí của mình bị người khác chiếm rồi.

Lúc Triệu Xuân Hồng nhìn thấy Thời Nhiễm đẩy xe đến vốn dĩ yếu thế một chút, nháy mắt lại bày ra bộ dạng đến sớm nên tự tin ngạo mạn.

Xung quanh không ít người nhìn sang bên này, nghĩ xem Thời Nhiễm sẽ xử lý thế nào. 

Mấy ngày nay Thời Nhiễm đúng là làm ăn rất tốt, mà mấy sạp ở con đường này, không có mấy nhà yên tâm như cô. Phải biết là cô nấu là mì xào, so với mùi vị của các nhà khác, vốn dĩ là không có sức hút.

Nhưng mấy ngày Thời Nhiễm bày sạp ở đây, khách khứa không hề ít, ngược lại càng ngày càng nhiều. Phần lớn là khách cũ, đến đã quen đường quen lối.

Đáng nói là thời gian Thời Nhiễm bày sạp không cố định, có lúc buổi chiều cô ngủ thêm một chút thì sẽ ra trễ đi một tí.



Nhưng cho dù là ra trễ thì cũng có những vị khách nhẫn nại chờ đợi.

Điều này khiến nhiều người cùng ngành vô cùng ghen tị.

Mặc dù không nói thẳng, nhưng mọi người đều không tin Thời Nhiễm có thể nấu ra món gì ngon. 

Chẳng qua cũng chỉ là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, trong lòng những người âm thầm đố kỵ kia, cảm thấy Thời Nhiễm là đi đường ngang ngõ tắt.

Đúng lúc Triệu Xuân Hồng nhịn mấy ngày, cái cục này trực tiếp xả lên người Thời Nhiễm.

Chậc chậc, cũng không biết cô gái xinh đẹp xử lý thế nào.

Phải biết là Triệu Xuân Hồng không phải là một người nói đạo lý, cô ta bày sạp nhiều năm như thế, cơ bản là chưa từng để chịu thiệt trước người khác bao giờ.

Thời Nhiễm không hề lo lắng, cô nhìn vị trí của mình bị người ta cướp mất, nên đã kéo sạp của mình quay về.

Triệu Xuân Hồng bên kia đã chuẩn bị xong tâm lý cãi nhau, nhưng nhìn thấy Thời Nhiễm không nói lời nào trực tiếp về nhà, cô ta cũng ngốc luôn.

Con người chính là có chút vấn đề thế này, bạn đã chuẩn bị xong tâm lý kiếm chuyện, nhưng đối phương không tiếp chiêu đột nhiên quay đầu rời đi, khung cảnh bị đổi rồi.

Ít nhất thì những người bày sạp xung quanh đều nghĩ như thế, Triệu Xuân Hồng chiếm chỗ bày sạp của người ta, ép cô gái nhỏ không thể bày sạp...

Triệu Xuân Hồng tức không nói nên lời.

Càng quá đáng còn ở phía sau, chỉ nghe thấy một vị khách thử dò hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, người vốn bày bán mì xào ở đây, cô có biết cô ấy đi đâu rồi không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play