Thời Nhiễm vui vẻ ngây ngất đi trên con đường về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ, bên cạnh có một cô bé khoảng bảy tám tuổi đeo cặp sách cười khanh khách chạy vụt ra, phía sau là tiếng cười đùa của bạn học cô bé.

Hiển nhiên là không được đùa giỡn bên cạnh đường lớn như vậy, Thời Nhiễm cau mày.

Cô bé vẫn không tự giác, còn đang nhảy nhót.

Đột nhiên cô bé bước hụt chân, cả người nhào về phía giữa đường lớn.

Thời Nhiễm nghe thấy rõ ràng sau lưng có tiếng người kêu lên, mà dường như cô bé cũng sợ ngây người rồi nên cả người lao ra dòng xe cộ theo quán tính.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thời Nhiễm ném đồ trong tay đi rồi bước lên trước kéo lại. Nhưng không biết đèn giao thông đã đổi màu từ khi nào, dòng xe cộ phía sau cũng đã di chuyển.

...

Đẩy cô bé đang khóc nức nở sang một bên, Thời Nhiễm nằm ngã ra giữa đường cái.

Trong lòng lại nghĩ, trách không được mọi người đều nói số trời định sẵn rồi. Trước đó cô vừa mới nhặt của hời được một tòa tứ hợp viện thì sau đó phải lên thiên đường rồi...

Nếu sớm biết may mắn như thế thì đã cho đứa cháu trai hung hăng hùng hổ gọi điện tới của vị họ hàng xa kia rồi.

Cũng không biết mình chết rồi thì tòa tứ hợp viện xúi quẩy này sẽ vào tay ai đây, là cha ruột mẹ ruột cha kế mẹ kế, dù là cho ai thì Thời Nhiễm cũng không muốn.

Sớm biết thế thì đi từ thiện cho rồi.

Hơn nữa con nít thời đại này đi qua đường có thể nhìn đường hơn không, tức chết mất...

...

Lúc mở mắt ra lần nữa, Thời Nhiễm là bị đánh thức.

Đầu đau như muốn nứt ra, Thời Nhiễm vừa mở mắt đã thấy đây là một căn phòng chật chội. Hơn nữa, hình như căn phòng thoạt nhìn chật chội này còn không chỉ có một người ở.

Bởi vì cái giường Thời Nhiễm đang nằm là giường hai tầng, cô ở giường trên mà hiển nhiên giường dưới cũng có người đang ngủ.

Trong phòng là những chai lọ trang điểm kém chất lượng đang chất đống, còn có một cái gương toàn thân bị vỡ ở giữa, góc tường là mấy vali hành lý chất chồng, rèm cửa thì được kéo kín mít.

Lúc Thời Nhiễm đang tính ngồi dậy thì đột nhiên có một cơn đau chui vào đầu cô.

Một lát sau, Thời Nhiễm mở to mắt với vẻ không dám tin.

Nói ngắn gọn là xuyên rồi.

Không biết là thần tiên phương nào thấy cô người tốt làm chuyện tốt, thế nên ném cô vào thế giới tiểu thuyết này.

Tin tức tốt là đời này cô sống rất lâu.



Còn tin tức xấu thì...

Cô là nhân vật nữ quần chúng hy sinh trong cuốn tiểu thuyết về giới giải trí này.

Thảm tới mức nào à, là loại mà tên đầy đủ cũng không có đấy, trong tiểu thuyết chỉ có nghệ danh gọi là hotgirl mạng tuyến mười tám Britney.

Thời Nhiễm: ...

Britney, tôi còn là Tiểu Điềm Điềm[1] đây nè!

[1] Cách Trung Quốc gọi Britney Spears.

Cho tôi thân thế kiểu này thì tôi biết sống sao đây!

Ký ức của nguyên chủ nảy lên trong đầu, nháy mắt đã khiến Thời Nhiễm cảm thấy lúc trước mình đúng là cục cưng hạnh phúc xuất thân từ một gia đình tốt.

Cha mẹ nguyên chủ qua đời vì tai nạn giao thông, từ nhỏ cô ấy đã sống ở nhà bác cả, nhà bác cả đã nuôi dạy cô ấy. Nhưng mợ cả lại là người rất khắt khe, lúc nguyên chủ thi đại học điền nguyện vọng bị phản đối, lý do là vì mợ cả thấy thay vì cho nguyên chủ đi học ở thành phố lớn, tương lai bay quá xa, còn không bằng giữ nguyên chủ lại học một ngôi trường bình thường ở thành phố nhỏ tại quê nhà. Chờ tốt nghiệp rồi là có thể gả chồng ngay, vừa lúc nhà mình cũng có thể lấy một chút sính lễ để cho con trai mình cưới vợ.

Mặc dù nguyên chủ tức giận nhưng lại nghĩ tới chuyện dù sao bác cả cũng đối xử với mình không tồi, thế là nhịn.

Sau đó tình cờ nguyên chủ bị một công ty đào tạo người nổi tiếng nhìn trúng, được nhận tiền ký hợp đồng, vậy là mợ cả lại cảm thấy số tiền sính lễ kia không đáng nhét kẽ răng. Thế nên đã khóc than mang ơn nghĩa nuôi dạy ra chèn ép, cuối cùng buộc nguyên chủ tạm nghỉ học để ký kết với công ty đào tạo người nổi tiếng.

Nguyên chủ ăn nhờ ở đậu quá nhiều năm nên luôn cảm thấy mình mang ơn nhà bác cả, vậy là tạm nghỉ học để theo đuổi cái gọi là "ước mơ nổi tiếng" để đến thành phố lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play