Văn Thiêm Phúc nói không quay về, vậy thật sự sẽ không trở về.

Vài ngày của năm trước còn dành toàn bộ thời gian ở đây với Thời Nhiễm.

Ông càng nhìn Thời Nhiễm càng cảm thấy vừa ý, vỗ ngực hứa hẹn: “Chờ lát nữa thầy viết thư giới thiệu cho con, con đi tham gia một trận thi đấu, đạt được giải nhất, về sau tứ hợp viện này của con có thể kinh doanh phát đạt rồi.”

Thời Nhiễm sửng sốt một chút, thật ra đời trước cô cũng từng tham gia thi đấu, nhưng chỉ là một blogger, sức lực của cô có hạn, không cố gắng trau dồi tài nghệ hàng ngày, cuối cùng giành được giải nhì, về sau thua một vị đầu bếp.

Vốn dĩ cô nghĩ thế cũng tốt, giành được giải nhì, hơn nữa cộng thêm tiền của mình, chắc chắn có thể xây dựng thương hiệu của riêng bản thân.

Nào ngờ sẽ xuyên sách kế thừa một cái tứ hợp viện chứ.

Bây giờ nhắc đến tham gia thi đấu, Thời Nhiễm liền nghiêm túc hơn rất nhiều: “Vâng, con nhất định sẽ cố gắng.”

Thật ra cô không nghĩ tới việc làm lớn, mở vài chi nhánh giống như Thiêm Phúc Viện, cô không muốn hoàn toàn biến nó thành một thương hiệu kinh doanh chuyên mở tiệc chiêu đãi.

Nhưng có thêm tiền thưởng của giải nhất, cô chuẩn bị mở dãy nhà sau.

Phía trước là tiệm cơm nhỏ, gian giữa là nhà ăn náo nhiệt, phía sau chính là phòng riêng.

Cứ như vậy, cô hoàn toàn có thể dựa vào danh tiếng của nhà hàng Bốn Mùa để tiếp tục, hơn nữa cũng không phải làm việc buồn tẻ chẳng có chút thú vị gì như thương vụ mở tiệc chiêu đãi.

Còn các thương hiệu tuyến trên, có một ông trùm tài chính hùng hậu như Liễu Hùng Miêu Tịch làm chỗ dựa, cô hoàn toàn không cần lo lắng về những lùm xùm đó.

Hiện tại Văn Thiêm Phúc đặt tất cả truyền thừa của mình trên người Thời Nhiễm, tham vọng bừng bừng chuẩn bị đưa Thời Nhiễm đi nhận giải nhất.

Đây cũng là lần đầu tiên Thời Nhiễm gặp được một thầy giáo nghiêm khắc như vậy, trình độ nấu nướng cũng được cải thiện đáng kể.

Tới đêm ba mươi, Thời Nhiễm bận rộn học tập cuối cùng cũng tìm được không gian để hít thở.

Cô không dừng làm cơm tất niên, ngược lại mở năm mươi suất giống như bữa tiệc mổ lợn lần trước.

Thời Nhiễm cảm thấy chỉ ăn mừng năm mới một mình cũng không có ý nghĩa gì, mình và Trại Linh mắt to nhìn mắt nhỏ, xem đối phương ăn cùng?

Hay là thôi đi.

Thời Nhiễm đăng một tin trên nền tảng phát sóng trực tiếp của mình.

“Thời Nhiễm V: Năm mươi người sẽ được chọn để tham dự bữa cơm tất niên, không nhận đặt phòng, không nhận gọi món, không nhận người một nhà, không nhận cặp đôi. Chỉ những người ăn mừng năm mới một mình mới được chọn, một người thu phí một trăm đồng.”

Tin tức này vừa ra, lập tức gây nên sóng to gió lớn.

[Phong Ba Sơ Tình: Vì sao không nhận người một nhà chứ, khóc thút thít, vốn dĩ gia đình chúng tôi còn nói muốn đi đặt cơm.]

[Gấu Trúc: Đúng vậy, năm nay cả nhà chúng tôi đã quyết định sẽ tới nhà hàng Bốn Mùa nếm thử một vài món ăn, vốn đang cảm thấy may mắn vì bà chủ nói trong Tết vẫn sẽ tiếp tục kinh doanh, giờ vì sao lại đột nhiên biến thành chơi xổ số thế.]

[Cô Gái Nam Tính Tiểu Cương: Giơ tay!! Tôi tôi tôi tôi! Năm nay tôi tăng ca! Không có nơi nào để ăn mừng năm mới! Vốn dĩ định ở trong căn nhà mình thuê nghe tiếng pháo bên ngoài mà thê lương ăn mừng năm mới…]

[Giai Ny: Lầu trước, trong vành đai thứ năm cấm đốt pháo, cô đi đâu nghe tiếng pháo vậy. Nhưng tôi cũng có thể! Độc thân, không đối tượng, năm nay ăn mừng năm mới một mình!]

[Nước Một Trăm Độ Sẽ Sôi Người Một Trăm Độ Sẽ Gửi: Chỉ có tôi nhìn thấy được dụng tâm của người ta qua tin tức từ bà chủ sao? Người ta đây là muốn chúc mừng năm mới mọi người đấy.]

[Tiểu Mẫn: Hu hu hu, chị gái xinh đẹp tốt bụng, nếu có thể biết nội tình đen tối của tôi một chút thì lời nói càng đẹp hơn.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play