Thời Nhiễm nhìn toàn bộ quá trình không khỏi cảm thán vì sự tinh xảo của món ăn này.

Nếm thử một miếng, phi lê cá mẫu đơn giòn rụm nhưng vẫn giữ được vị tươi của thịt cá, mặn mà, thơm ngon.

Giá đỗ nhồi thịt thì khỏi phải bàn cãi.

Khi đầu bếp Văn hướng dẫn Thời Nhiễm làm thử, ông vừa nhìn vừa cảm thán, thiên phú nấu ăn của Thời Nhiễm quả thực rất xuất sắc, kỹ thuật của cô không quá thành thạo, nhưng việc nêm nếm lại rất tuyệt vời.

"Được rồi, món này con làm không tệ, bây giờ thầy sẽ cho con một số công thức nấu ăn, hãy chăm chỉ luyện tập, năm sau thầy sẽ dắt con về gặp đàn anh."

Nào ngờ, học trò của đầu bếp Văn sau khi nghe tin mình sắp có một sư muội, lại không hề cao hứng.

Đại đồ đệ của đầu bếp Văn tên là Triệu Đạc, hắn ta vừa nghe sư phụ muốn nhận học trò lại còn là một người phụ nữ, càng bất ngờ hơn đó chính là khi bọn họ lên mạng tìm kiếm một hồi liền phát hiện ra người này còn là một blogger nổi tiếng trên mạng.

Vẻ mặt Triệu Đạc âm trầm: "Loại người như vậy mà thầy cũng muốn nhận, thật là vớ vẩn!"

Những người còn lại rối rít phụ họa: "Đúng vậy, tại sao lại nhận một người như vậy, không phải là đang hạ thấp thanh danh của Thiêm Phúc Viện chúng ta sao?"

"Phụ nữ mở một quán ăn nhỏ còn chưa nói, có thể làm được trò trống gì?"

"Lão đại, hay anh thử khuyên thầy xem, không thể để thầy làm vậy được."

Triệu Đạc trầm mặc, nghĩ hắn ta chưa từng làm điều đó hay sao? Chính hắn ta hết lần này tới lần khác nói chuyện với ông, nhưng ông lại nói hắn ta không dành toàn tâm toàn ý vào việc nấu ăn, hãy tự mình rèn luyện tay nghề cho thật tốt, đừng từ bỏ con đường mà mình đã chọn, còn về việc thu nhận học trò nữ, đầu bếp Văn vẫn giữ vững chủ kiến của mình.

Triệu Đạc không chỉ tức giận hành động của ông mà còn vì ông không muốn bồi dưỡng hắn ta.

Rõ ràng hắn ta hiện tại chính là cốt cán của Thiêm Phúc Viện, tay nghề cũng khá ổn, nhưng có một số thứ thầy lại không muốn dạy cho hắn ta, lúc trước ông còn định chọn một người trong số các đàn em của hắn ta để dạy ở bên ngoài, nhưng bọn họ đều đi theo hắn ta, tự nhiên sẽ không dám đắc tội với hắn ta.

Cho nên không ai dám lên tiếng.

Từ đó về sau, thầy cũng không nói muốn dạy mấy món kia cho ai nữa.

Trong lòng Triệu Đạc đầy phiền não, hắn ta cảm thấy ông lúc này thu nhận học trò chính là vì muốn truyền lại những công thức đó cho đối phương!

Đây không phải là đang làm điều vô nghĩa sao?

Cô ta là một người phụ nữ, có bao nhiêu người phụ nữ được đứng bếp?

Nơi đó sẽ không còn là thiên hạ của đàn ông.

Triệu Đạc bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chẳng lẽ thầy định dẫn Thời Nhiễm đến Thiêm Phúc Viện?

Những người kia thì chỉ đơn thuần nghĩ rằng thầy sẽ dồn hết tài nguyên bồi dưỡng người mới, còn mình đó giờ luôn đi theo đàn anh hưởng lợi, giờ đây lại có thêm một ngọn núi chắn đường, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Triệu Đạc bình tĩnh lên tiếng: "Không được, chúng ta không thể để thầy đưa người kia về đây."

Nếu thất bại, cuộc sống sau này của hắn ta sẽ rất khó khăn.

Những người kia cũng nghĩ như vậy: "Hay là chúng ta đi tìm người phụ nữ kia, để cô ta thấy khó mà lui có được không?"

Triệu Đạc lắc đầu: "Cô ta đã quyết định bái sư, khẳng định sẽ không vì hai ba câu mà bị lung lay."

Danh tiếng của đầu bếp Văn không hề nhỏ, người từng đoạt hai cúp vàng trong nước cho đến nay cũng chỉ có một mình ông.

Công bằng mà nói, nếu Triệu Đạc là Thời Nhiễm, hắn ta cũng sẽ không đồng ý.

Triệu Đạc cắn răng: "Chúng ta đi tìm quản lý và hội đồng quản trị!"

Tuy Thiêm Phúc Viện mượn danh tiếng của đầu bếp Văn, nhưng đầu bếp Văn chỉ sở hữu một ít cổ phần, phần còn lại đều nằm trong tay mấy tên giám đốc.

Khu vực trong bếp vẫn luôn do đầu bếp Văn quản lý, nhưng các giám đốc cũng không phải là không để tâm.

Triệu Đạc cùng vài tên đàn em đi tìm quản lý.

Quản lý cảm thấy thật oan uổng, rõ ràng đây là vấn đề nội bộ của thầy trò các người, bây giờ các người lại tìm tới đây muốn tôi giải quyết là như thế nào?

Triệu Đạc thấy ông ta không thể cho một câu trả lời thỏa đáng, liền lập tức báo chuyện này lên hội đồng quản trị.

Hơn nữa vấn đề mấu chốt ở đây đó chính là Thời Nhiễm, cô ta chỉ là một nhân vật nổi tiếng nhỏ bé trên mạng, nhưng đầu óc của thầy đã bị mê muội nên nhất định mới muốn nhận cô ta làm học trò, nói không chừng đến lúc đó đối phương còn có thể mượn danh tiếng của Thiêm Phúc Viện đi bêu rếu ra bên ngoài, không phải là đang bôi nhọ thanh danh ở nơi đây hay sao?

Lời của Triệu Đạc dĩ nhiên đã đụng trúng chỗ ngứa của tất cả mọi người nơi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play