Ông lão sững sờ trả năm mươi đồng, sau đó bị đẩy đến trước cái vạc đang cháy, ngửi thấy mùi, ông lão như bừng tỉnh.

Ông thay đổi thái độ, thong thả đi theo đám đông để nếm thử từng món một.

Bắt đầu với cơm nắm, cơm xốp và khoai tây nghiền, thịt băm và đậu phộng gói trong lá rau giòn. Đầu tiên ông lão khịt mũi, sau đó cắn một miếng thì phát hiện ra bên trong không có gì đặc biệt, chỉ có nước xốt thịt...

Giống như một người có diện mạo bình thường nhưng đôi mắt lại đẹp ngây ngất.

Nước xốt thịt có vị đậm đà, các vị hòa quyện với nhau, mùi thơm nồng lại hơi cay cay, quyện với đậu phộng giã nhỏ trong bọn khiến món cơm bùi bùi, khoai nghiền cũng trở nên ngon miệng hơn rất nhiều.

Ông lão bàu ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi ăn mấy túi cơm, ông ấy vội vàng đưa chiếc đũa đến món móng giò hầm, chiếc móng guốc bị Thời Nhiễm bổ ra rồi đặt vào chảo giữ nhiệt, ông lão gắp một miếng thịt, da mềm và không nhờn, thịt nạc cũng thấm nước, mùi thơm của thịt dậy lên, ăn vài miếng cũng không hề ngấy!

Món ruột già cũng vậy, mỗi nếp gấp của ruột già đều chứa nước, khiến người ta càng muốn ăn thêm.

Ông lão còn bưng cho mình một bát đồ ăn làm từ thịt lợn, tuy bề ngoài không được đẹp mắt nhưng mùi vị lại rất ngon.

Kỳ quái nhất chính là món thịt lợn nướng, ông lão nếm qua mấy món ăn trước còn tưởng rằng đầu bếp là người Đông Bắc, cho nên mới có thể nấu món Đông Bắc ngon như vậy.

Nhưng sau khi ăn thịt xiên nướng, ông ấy vô cùng kinh ngạc.

Đối phương nấu món phương Nam cũng rất tốt.

Thịt xiên mà đỏ sẫm, lớp ngoài khi cắt ra có màu hơi hồng, nước sốt ngọt mà không ngấy, miếng thịt mỏng nhưng không dính.

Ông lão ăn xong thì ngây người.

Đột nhiên có người kêu lên: "Sủi cảo sắp chín rồi.”

Dù sao cũng là giao thừa, người tới đây nhất định phải ăn vài cái mới hợp với tình cảnh.

Thời Nhiễm mở riêng những chiếc sủi cảo với các loại nhân khác nhau, đầu tiên là một nồi sủi cảo thịt lợn cải trắng.

Khi nó khỏi nồi, ông lão chen lên phía trước rồi tự đánh mình hai cái.

Đầu vào của há cảo, dù là vỏ hay nhân sủi cảo, đều khó có thể chê vào đâu được.

Những người ăn sủi cảo bên cạnh cũng không ngừng khen ngợi.

“Mùi vị này là thật ư, sao lại giống mùi vị sủi cảo mà tôi đã ăn khi còn nhỏ vậy?"

Có người cắt ngang: “Cậu khi còn bé có phải rất lâu mới được ăn thịt, chỉ có ngày lễ mới được ăn sủi cảo không?”

Người đàn ông hỏi: “Làm sao cậu biết?”

“Bởi vì tôi cũng vậy!"

“Cái sủi cảo này khi còn bé tôi nhớ rất lâu mới được ăn một miếng.”

Thời Nhiễm làm hai nồi sủi cảo, có người đến thuyết phục cô bán nốt số sủi cảo còn lại.

“Thôi đi, cô chủ nhỏ, chúng tôi không ăn nổi nữa."

Hai đĩa đầu còn ăn được, chứ mấy đĩa sau thực sự không chịu nổi!

“Nếu như cô lại bưng ra tôi sợ mình sẽ chết ở đây không đi được nữa.”

Ai đó muốn gây sự liền đáp: "Không đi cũng được mà. Tôi vừa thấy con chó của cô chủ nhỏ ôm một miếng thịt kho tàu ở đó... Không biết cô chủ có thiếu thú cưng không, thú cưng này đã học xong đại học và có thể tự đi kiếm tiền rồi.”

Thời Nhiễm cười nói: "Thú cưng thì không thiếu.”

Trong nhà còn có thú cưng lớn là Trại Linh mà.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người cũng không vội rời đi, dù sao cũng là ngày nghỉ. Không khí lễ hội ở thành phố B vốn rất ảm đạm, về nhà xem tivi cũng chẳng vui vẻ gì.

Còn không náo nhiệt bằng ở đây.

Thời Nhiễm đi theo bọn họ rồi bưng đĩa trái cây chưa dùng tới lên, thêm chút trà, điều này khiến những người xung quanh ngồi xuống uống trà ăn trái cây.

“Hôm nay chi một trăm đồng quả nhiên là xứng đáng.”

“Đừng nói là một trăm, hôm nay tôi tập trung ăn tới nỗi không có thời gian mở điện thoại ra để xem.”

“Ha ha ha ha, tôi có cảm giác khá tốt nên vừa bắt đầu bữa tiệc tôi đã livestream, hiện tại đã thu được tiền cơm rồi”

“Thật giỏi, cậu đã nói chuyện này với cô chủ chưa?”

“Anh nghĩ bạn của tôi là người như thế nào chứ? Trước lúc tới đây tôi đã nói với cô chủ rồi, cô ấy nói đừng điên cuồng quay mặt cô ấy là được.”

“Sao không bảo cho tôi xem với chứ, mẹ kiếp, cậu vẫn còn live sao?”

“Có chuyện gì sao? Tôi đang mở cuộc trò chuyện.”

“Nào, anh bạn quay mặt tôi đi, để xem có cô gái trẻ nào sẵn lòng thích tôi không?”

...

Một đám người vô cùng náo nhiệt, Thời Nhiễm lúc này đang kiểm hàng, mặc dù hôm nay thu nhập không cao, nhưng cô vẫn thu được mấy ngàn đồng.

Chủ yếu là bầu không khí sôi nổi của ngày hôm nay quả thực rất tốt.

Đồ ăn còn lại không nhiều, đa số là món hầm và món trộn, một số loại canh đã bị người khác tranh mất.

Lúc Thời Nhiễm đang khó hiểu thì Chu Mẫn ra trả lời những nghi ngờ của cô.

“Bọn họ là người ngày nào cũng phải thức khuya tăng ca, nghe thấy món nào có tác dụng tốt đều nhanh chóng giành lấy, sợ lỡ một ngụm."

Thời Nhiễm thu dọn các món ăn còn lại, sau đó suy nghĩ rồi hỏi: "Những rau hầm này bán sao?"

Thời Nhiễm suy nghĩ một chút, dù sao cũng không còn nhiều, vì vậy cô trực tiếp thu dọn nó.

Ai muốn lấy thì lấy.

Sau khi tính toán như vậy thì chỉ còn lại sủi cảo không biết xử lý như thế nào.

Lúc này, ông lão im lặng hồi lâu lên tiếng hỏi: "Cái sủi cảo này có thể bán cho tôi được không?"

Trên đĩa này có gần hai trăm cái sủi cảo, Thời Nhiễm do dự một lúc mới đồng ý.

Cầm chiếc sủi cảo đã mua, ông lão nhìn Thời Nhiễm thật lâu rồi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play