Ngày đầu tiên của kì nghỉ Quốc Khánh, gia đình Quách Mai đã đến thành phố B. Sau khi đến nơi, Quách Mai và Thời Hướng Đông vội vàng đi tìm người môi giới lúc trước, còn Thời Kiệt thì cà lơ phất phơ đi dạo loanh quanh mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
Quách Mai và Thời Hướng Đông phát hiện ra tòa nhà văn phòng đã đổi tên, công ty ký hợp đồng với Thời Nhiễm đã tuyên bố phá sản.
Quách Mai gấp áo khoác lại, nghiêm nghị nói: “Tôi nói rồi mà, cháu gái ông mưu mô lắm. Ông nhìn đi, chỗ này đã đóng cửa rồi, nó bỏ đi cũng không nói với chúng ta. Nó không muốn bỏ tiền cho chúng ta nữa rồi!”
Quách Mai chỉ hận rèn sắt không thành: “Lúc đấy tôi đã nói rất nhiều rồi nhưng cũng vô dụng, nếu ông nói nó phải đưa một nửa tiền lương của nó để trả phí nuôi nấng thì có phải ổn rồi không! Hai vợ chồng chúng ta vất vả nuôi nó thì đòi tí tiền bồi thường không được à? Ông nhìn đi, nó chạy tới cái thành phố lớn này, ý đồ phản nghịch đã rõ. Tôi mặc kệ, lần này tìm được nó, nhất định tôi phải đưa nó về quê cho nó gặp mặt nhà chồng.”
Thời Hướng Đông đang hút thuốc, ông ta cau mày nói: “Bây giờ bà nói thì làm được gì? Không phải là vì bà không tìm được người à?”
Người cũng đi rồi, nói cũng chỉ cho không khí nghe.
Thời Hướng Đông cũng có chút hối hận: “Biết thế tôi đã không đưa chứng minh thư cho nó.”
Sau khi có chứng minh thư, con nhóc này muốn đi đâu thì đi, chẳng lẽ ông ta phải đi báo công an để tìm nó sao?
Quách Mai cảm thấy không ổn: “Nếu vậy thì báo công an đi. Nó là người lớn rồi, chúng ta là người thân của nó, chẳng lẽ không nên biết nó đang ở đâu? Đúng là tưởng bở, nó thì cơm ngon rượu say còn gia đình chúng ta nó muốn vứt đi à?”
Quách Mai mặc kệ, bà ta thấy mình lỗ to rồi.
Thời Nhiễm rất xinh, trước khi vào đại học đã có người hỏi cưới, pháp luật quy định hai mươi tuổi mới được kết hôn nhưng ở cái địa phương nhỏ như thế này có rất nhiều người cưới trước rồi mới đi đăng ký sau.
Cuối cùng Thời Hướng Đông vẫn ngăn lại, ông ta nói Thời Nhiễm đỗ đại học rồi, không đi học thì không ổn lắm, cô nên có công việc đàng hoàng, xung quanh là mấy nhà hàng xóm đã mấy chục năm, để họ nói chú dì không cho cháu đi học thì cũng không hay.
Quách Mai nghỉ học đại học vài năm, Thời Nhiễm có thể tìm được nhà chồng tốt hơn nên cũng đồng ý.
Nhưng mà về sau không phải có người chuyên săn ngôi sao mới đến tìm bà ta sao? Quách Mai lại đổi ý, cho Thời Nhiễm đến thành phố B, mọi người ai cũng nói livestream là ngành công nghiệp mặt trời, làm tốt thì thu nhập một năm lên đến sáu bảy con số.
Với dã tâm như thế, Quách Mai đã cho Thời Nhiễm đi.
Ai ngờ người đã chạy mất như diều mất dây.
Bà ta tính toán hết rồi nhưng bây giờ cũng chẳng còn gì.
“Chúng ta đi báo nguy đi, mấy tháng nay không có tin tức của nó, chúng ta báo công an được rồi.”
Lần này Quách Mai vượt đường xá xa xôi tới đây, nhất định phải có kết quả.
Thời Hướng Đông đang hút thuốc, ông ta thấy hơi lưỡng lự. Theo lý thuyết thì nên đi báo cảnh sát nhưng chưa chắc họ đã tìm được, đã lâu Thời Nhiễm không liên lạc với ông, nó cũng trách ông à?
Trong lòng Thời Hướng Đông như đang đánh trống. Lúc ở nhà, ông ta và Quách Mai đã thương lượng với nhau, Quách Mai đóng vai người tốt còn ông ta sẽ đóng vai phản diện.
Lúc nào cũng ép nó quá thì không được, ép quá thì nó không nghe, không ép thì cũng không được, ông ta nuôi cháu gái mười tám năm cũng không phải vô ích.
Con trai sau khi tốt nghiệp thì phải cưới vợ ngay, có nhiều chỗ cần tiêu tiền, nếu không ép Thời Nhiễm thì lấy đâu ra tiền mua nhà cưới vợ cho con trai bây giờ?
“Được rồi, báo công an đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT