Đợi cho tất cả mọi người đều ăn no đến không đi nổi, Thời Nhiễm bèn bỏ nồi lẩu và đồ ăn trên bàn xuống.
Tiện đó cảm thán sức chiến đấu kinh người của mọi người, tính cả cậu nhóc cũng chỉ có năm người, không chỉ ăn hết mì nướng cá chép và cua, phần lẩu dựa theo khẩu phần bảy người ăn cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thời Nhiễm bưng cho mỗi người một ly trà hoa cúc, ai nấy đều chậm rãi uống rồi về nhà mình.
Dì Vương nhìn quanh bốn phía, nội viện cũng mới chỉ tu sửa xong sương phòng phía tây, hai bên còn lại còn có vẻ hơi rách nát. Nhưng sự đổ nát này không giống với lúc mới bắt đầu, nhìn qua cũng không khiến người ta thấy sợ hãi.
Dì Vương: “Tiểu Nhiễm, con định chuẩn bị khi nào tu sửa luôn hai sương phòng này?”
Khoảng thời gian này, dì Vương biết rõ tay nghề của Thời Nhiễm rất tốt, nếu không thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn mà trả hết tiền số tiền nợ do sửa chữa được.
Trong lòng Thời Nhiễm vẫn luôn tồn tại chuyện này, nghe vậy đáp: “Đợi đến Quốc Khánh đi dì, trong kỳ nghỉ Quốc Khánh thì có thể bắt đầu sửa chữa.”
Thời gian này tiền bán bánh Trung thu rất khả quan, nguyên liệu Thời Nhiễm dùng được đảm bảo, cũng không tốn quá nhiều tiền cho việc đóng gói, nên lợi nhuận cũng không ít.
Tính ra thì để sửa chính phòng và sương phòng phía đông chắc là đủ.
Thời Nhiễm hăng hái bừng bừng lên kế hoạch với dì Vương: “Nhà hàng nhỏ phía trước không thay đổi, chính phòng với sương phòng phía sau, con chuẩn bị sửa sang lại làm phòng tiệc.”
Lúc trước Lục Phát từng châm chọc, nói nơi này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là không tiện dẫn khách đến.
Quầy hàng nhỏ là một chuyện, mấu chốt là không đủ riêng tư, nói chuyện trong nhà hàng nhỏ, mấy bàn xung quanh đều có thể nghe thấy.
Hơn nữa trước khi Thời Nhiễm làm tiệc đều coi như mình làm chủ nhà, điều này cũng không tiện. Nếu như nội viện có thể tu sửa, thì đến lúc đó có thể ở trong phòng tiệc cách xa mấy nhà hàng nhỏ, có thể nhận được những buổi tiệc không lớn lắm.
Dì Vương cũng thấy không tệ, nhưng lại hỏi đúng một điểm mấu chốt: “Vậy con ở đâu?”
Để sương phòng phía tây ra, cô không còn chỗ ở rồi.
Thời Nhiễm đã nghĩ tới vấn đề này từ trước, chỉ về phía sau chính phòng: “Thế không phải còn có phòng ở phía sau sao ạ?”
“Con có nhìn qua rồi, dãy nhà sau có chừng mười gian phòng, đến lúc đó cũng sửa luôn.”
Xà của chính phòng và sương phòng phía đông đều rất tốt, cũng không tốn thời gian sửa chữa lắm, nhưng dãy nhà sau rách nát hơi nhiều, nghĩ rằng đó cũng là một việc lâu dài.
Thời Nhiễm tính trước tu sửa một hai gian trước, còn lại thì cứ từ từ tu sửa.
Dì Vương thấy cô tự có chủ ý của mình, lòng cũng yên tâm hơn.
Một cô nhóc như vậy, tuy rằng tay nghề tốt, nhưng một mình ở trong viện lớn như vậy, cũng không nhắc tới người nhà, nghĩ cũng thấy có chút đáng thương. Cũng không biết lúc ăn Tết có ai còn nhớ tới cô hay không.
*
Cùng là tết Trung thu, một thành phố cách thành phố B ngàn dặm, đúng là vẫn có người nhắc tới Thời Nhiễm.
Dì Quách Mai của Thời Nhiễm bưng thức ăn lên bàn, tức giận kêu người đàn ông ăn cơm.
“Ăn cơm! Đừng có ở đó mà lề mề!”
Giọng Quách Mai ác ý gọi người đàn ông một tiếng, rồi xoay người đến cửa phòng ngủ gọi con trai: “Tiểu Kiệt, ra ngoài ăn cơm!”
Thời Hướng Đông nhìn thức ăn trên bàn, có hơi không vui: “Dù sao cũng là ăn Tết, ít nhất cũng phải làm cho ra hồn.”
Con trai Thời Kiệt đi dép lê còn đang ngái ngủ vừa nhìn đồ ăn trên bàn thì thấy dạ dày no rồi: “Con không ăn.”
Nếu người đàn ông nói câu gì, Quách Mai cũng chẳng hề phản ứng, thích ăn thì ăn. Hôm nay bà ta thua nhiều ván bài lắm rồi, nào có tâm tư gì đi hầu hạ cái nhà này.
Nhưng con trai thì không giống vậy, Quách Mai quắc mắt, tức giận đứng dậy nói: “Mẹ đi nấu thịt heo lần hai.”
Trên bàn bày có hai món ăn khô khan, một là thịt heo thái lát còn dư lại từ bữa trưa, cho thêm khoai tây vào xào, bề ngoài thì đen thui, làm cho người ta chán ngấy. Còn món khác thì chính là xào mấy loại rau với nhau, nói chung là trong nhà còn dư loại rau nào thì cho vào xào hết.
Đúng là có hơi keo kiệt.
Quách Mai vào bếp bận rộn, Thời Hướng Đông và Thời Kiệt đều nghiêng người nằm trên sô pha xem ti vi.
Nhìn một lát, Thời Hướng Đông đột nhiên hỏi: “Tiểu Nhiễm gọi điện thoại về chưa?”
Ông ta chỉ thuận miệng hỏi, cơn giận của Quách Mai khi hôm nay thua tiền vẫn còn tồn tại, thừa dịp đề tài được nhắc đến mà phát ra.
Quách Mai giơ muỗng đứng ở cửa phòng bếp, khí thế hung hăng như một khẩu súng: “Ông còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Cháu gái tốt của ông, từ khi đến thành phố B, trừ ba tháng đầu mới đến nơi còn biết mà gọi điện thoại về. Sau đó mấy tháng này cứ như đã chết vậy, ngay cả một lá thư cũng không có!”
“Ông nói xem, nói thế nào thì nói tôi cũng đã quản ăn quản uống cho nó nhiều năm như thế, nó thì hay rồi, vừa đi xa cái là như mọc cánh bay, kêu thế nào cũng không được.”
“Nếu nói con gái coi sự nghiệp làm trọng, bảo là bàn chuyện làm ăn với người khác, mà ngay cả thời gian để gọi điện thoại về cũng không có.”
“Còn nữa, trước khi đi đã nói là mỗi tháng phải gửi tiền lương về, ông xem đã bao lâu rồi, đừng nói gửi tiền lương, ngay cả tiền lương của nó là bao nhiêu tôi cũng không biết.”
“Ông trời ơi, sao tôi lại gả cho cái nhà này cơ chứ, lớn thì không chịu tranh giành, nhỏ thì là đứa vô ơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT