Thời điểm hoa quế nở rộ có lẽ vào khoảng trước và sau tết Trung thu, Thời Nhiễm đã tính được mười bảy mười tám cách ăn hoa quế ở trong lòng rồi.
Mật hoa quế, lấy hoa quế nở rộ đi phơi khô, nấu thêm mấy loại đường, nấu đến khi nước đường sền sệt, hoa quế điểm xuyết trong đó vô cùng đẹp mắt. Mật hoa quế như vậy dù có lấy ra ăn kèm với cháo hay là kèm cùng điểm tâm đều thơm nức mũi.
Lấy hoa quế kết hợp với sữa dừa làm thành thạch sữa dừa, thạch sữa dừa động cái là rung rung trong suốt, chỉ riêng vẻ ngoài thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Còn có hoa quế làm thành ngó sen gạo nếp hoa quế, hương vị miễn bàn, ngon biết bao.
Thời Nhiễm nghĩ tới thì chảy cả nước miếng luôn rồi.
Đợi đến hai ngày trước tết Trung thu, mùa bánh Trung thu của Thời Nhiễm chính thức được tuyên bố kết thúc. Cô phát mấy hộp bánh Trung thu cho nhân viên nhà mình, hơn nữa còn tặng thêm mỗi người một phần gạch cua vừa mới ra mắt.
Thời Nhiễm cũng đóng quán ăn, chuẩn bị ăn Tết.
Chị Linh cẩn thận, mấy tháng vừa rồi, cô ấy phát hiện Thời Nhiễm không nhắc tới người thân, cũng không nhắc tới cha mẹ, trong lòng cũng có một ít suy đoán.
Chỉ là những lời này khó mở lời nói được, chị Linh dứt khoát đưa ra lời mời với cô.
“Nhà chị đông người, em đến nhà chị ăn Tết đi.”
Trong lòng Thời Nhiễm cảm động nhưng vẫn từ chối.
Ngày cả nhà đoàn viên tốt lành, không có lý gì mà mình lại chen vào.
Ngược lại là Tiểu Mai, im lặng không nói gì, nhưng đợi đến khi chị Linh và Mục Phi đều đi rồi, cô ấy mới nhỏ giọng nói với Thời Nhiễm: “Chị Tiểu Nhiễm, Trung thu này em có thể tới chỗ chị ăn cơm không?”
Gia đình chị Linh đông người như vậy, Thời Nhiễm đương nhiên không muốn. Nhưng đổi thành Tiểu Mai thì Thời Nhiễm sẽ không còn băn khoăn gì nữa.
“Có thể, đến lúc đó em đưa ông Giả cùng đến nhé, chúng ta cùng đón tết Trung thu.”
Đợi đến ngày Tết Trung thu, điều khiến Thời Nhiễm không nghĩ tới chính là, người tới không chỉ có ông Giả và Tiểu Mai, mà cả dì Vương và Tráng Tráng cũng tới.
Dì Vương ngoài miệng thì oán giận: “Mẹ nó nói là nhân dịp ngày lễ đi du lịch, nói là bảo dì cũng đi đi, dì còn lâu mới đi, ngồi máy bay là đầu ong hết cả lên.”
Tráng Tráng chân ngắn chạy một đường đến bên chân Thời Nhiễm, ôm lấy chân Thời Nhiễm bắt đầu báo cáo: “Hôm nay bà nội cho em ăn món cá khó ăn cực kỳ luôn!”
Dì Vương nhún vai: “Dì đã nói là không biết làm, nó cứ nhất định muốn ăn, ăn xong còn nói dì làm không ngon.”
Thời Nhiễm nhịn cười: “Vậy em đi dọn ghế trước được không? Lát nữa chúng ta ăn cơm, có cá chép lớn ngon lắm!”
Lúc này Tráng Tráng thay đổi biểu cảm trong nháy mắt, vui vẻ đi dọn ghế.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, Thời Nhiễm bày một bàn tròn lớn ở giữa sân, bầu trời tứ hợp viện quang đãng, có thể thấy vầng trăng sáng treo trên không trung.
Tiểu Mai giúp Thời Nhiễm, Tráng Tráng mang ghế ra xong bèn đến gần trêu Tiểu Nhị. Cầm bánh Trung thu trong tay trêu Tiểu Nhị xoay vòng. Nửa năm này Tiểu Nhị được ăn uống no nê, thỉnh thoảng Thời Nhiễm còn hầm chút canh xương cho nó, nuôi một chú cún nhỏ thành một chú chó rắn chắc.
Hình thể tăng lên, Tiểu Nhị hình như cũng vô cùng thông minh, chưa từng bại trận ở chuyện nhận người.
Khách hàng thường xuyên qua và hàng xóm láng giềng, Tiểu Nhị nhìn thấy từ xa sẽ vẫy đuôi, đổi thành người lần đầu tiên tới, ở ngoại viện còn tốt, còn đi vào nội viện thì có thể nghe thấy tiếng Tiểu Nhị kêu.
Ông Giả mỉm cười nhìn sân nhỏ náo nhiệt, mới có lát mà Tiểu Nhiễm đã chuẩn bị xong.
Cô chuẩn bị một bàn lẩu lớn.
Nước xương trong nồi là canh đặc màu trắng sữa do trần xương gà và xương lợn, bên trên còn có là hành tây và cẩu kỷ tử*.
*Cẩu kỷ tử: là một vị thuốc Đông y, có tác dụng bổ gan nhuận phế, bổ tinh khí huyết, bồi bổ cơ thể cho người gầy yếu, mệt mỏi.
*Cẩu kỷ tử: là một vị thuốc Đông y, có tác dụng bổ gan nhuận phế, bổ tinh khí huyết, bồi bổ cơ thể cho người gầy yếu, mệt mỏi.
Nồi lẩu Malatang thì dùng chừng mười loại ớt cộng thêm bánh dày*, ớt, mỡ bò cùng nấu thành nước cốt lẩu, thêm hành, gừng, hương liệu cho vào xào cùng tạo ra mùi thơm, cho thêm hạt tiêu Tứ Xuyên để tạo vị tươi, nửa bên nồi lẩu đỏ rực, nhìn qua khiến người ta phải nuốt nước miếng.
*Bánh dày: là món bánh thường thấy ở vùng Giang Nam, được làm từ gạo nếp bị nghiền ra mang đi hấp chín.
*Bánh dày: là món bánh thường thấy ở vùng Giang Nam, được làm từ gạo nếp bị nghiền ra mang đi hấp chín.
Ngoài ra còn có một đĩa cua gạch hấp lớn, kết hợp với một đĩa mì nướng cá chép lớn.
Người nhiều, không nghi ngờ gì lẩu chính là sự lựa chọn tốt nhất để có thể kéo gần khoảng cách giữa người với người.
Nước cốt lẩu nóng hôi hổi, đặt thịt bò thịt dê thái lát bên cạnh, còn có thịt heo chiên giòn, các loại thịt viên chay, đĩa nước chấm và hoa vừng cái gì cũng đều có.
Ngoài ra Thời Nhiễm còn làm một ít bánh quẩy và tôm viên, một bàn lớn đủ mọi màu sắc, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Thịt dê thái lát được thả vào bên nước trong, rồi ngâm trong dầu mè một lát, mùi thơm tươi ngon của thịt dê phối hợp với dầu mè nồng đậm, làm cho miếng thịt nóng hổi trong miệng, lại cuống lên đưa đũa vào trong nồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT