Bắt đầu từ lần vả mặt đó, Thời Nhiễm đã trở thành một người kiên định theo nhân thập cẩm.
Tay chân nhanh nhẹn của Thời Nhiễm xử lý nguyên liệu nhân, các loại quả đều chọn loại tươi ngon nhất. Thời Nhiễm đưa Mục Phi đến tiệm bán đồ khô trong chợ nếm thử từng loại một, bảo đảm nguyên liệu sử dụng đều là tốt nhất.
Các loại thành phần như óc chó, hạnh nhân, ô liu, hạt dưa, mè…
Nhân được làm ra có màu sắc khác nhau, khiến Mục Phi đang đứng bên cạnh chờ ăn không rời mắt đi được.
Đợi đến khi vỏ bánh và nhân đều được làm xong hết, chuyện gói bánh còn lại thì Thời Nhiễm giao cho cô bé Tiểu Mai mới đến.
Thời Nhiễm lại vây quanh lò nước to bằng inox trong bếp, không có việc gì rắc rối, cô lại được rảnh tay.
Chiếc lò nướng lớn mới không giống chiếc lò nướng treo phía trước dùng để quay vịt, thứ to xác này chỉ đơn giản là hàng thương mại, là một lò nướng cao một mét rưỡi, một lần có thể nướng được hơn hai trăm cái bánh.
Đặt trong nhà bếp không chỉ bắt mắt mà còn vô cùng có khí chất.
Thời Nhiễm như một đứa trẻ vừa có được một món đồ chơi, không chịu buông tay khỏi chiếc lò nướng.
Đợi đến khi mấy trăm cái bánh Trung thu được nặn xong, Thời Nhiễm dùng khay đựng số bánh này bỏ lò nướng.
Nướng được một nửa thì hương thơm của bánh đã bắt đầu tỏa ra bên ngoài.
Tiểu Mai đang giúp chị Linh rửa bát trong sân, ngửi được hương thơm không khỏi hít thêm vào hơi rồi lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Cô ấy rất khâm phục chị Thời Nhiễm, rõ ràng giữa hai người chỉ chênh lệch nhau có vài tháng, mặc dù chị Thời Nhiễm không học đại học nhưng dù cho là bất cứ thứ gì thì cũng có thể làm ra được.
Đang ngơ ngác rửa bát thì chị Linh kéo cô ấy đứng dậy đến nhà bếp: “Thơm quá đi, chúng ta qua đó xem thử… Nói không chừng đến kịp lúc ra lò, có thể hít được mùi thơm đó.”
Bị hương thơm của bánh Trung thu thu hút không chỉ có chị Linh và Tiểu Mai mà còn có Trại Linh nữa.
Trại Linh ngồi trước cửa nhà bếp, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm vào chiếc lò nướng điện đang bốc hơi nóng, ánh mắt chất chứa đầy sự thèm muốn.
“Meo~”
Chị Linh: “Phụt… ha ha ha.”
Chẳng trách chị Linh bật cười thành tiếng, thật sự…
Vốn dĩ Tiểu Mai vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, lúc nhìn xuống con mèo đang ngồi dưới đất thì lập tức ngẩn ra, cô ấy cũng không nhịn được nhếch khóe môi lên.
Trại Linh, một con mèo sư tử lạnh lùng.
Nó mặc trên người một chiếc áo màu trắng hồng, trên cổ đeo một chiếc nơ màu đen.
Nhìn kỹ thì chiếc nơ ấy có một sợi chỉ bị kéo ra, mắc trên lông mèo.
Còn về chiếc áo màu trắng hồng thì trông như một chiếc áo sơ mi, nhưng bởi vì quá ngắn nên cả thân mèo chỉ có hai chân trước được che đi, ngay cả một nửa thân mèo cũng không được che.
Trại Linh chẳng thấy sao cả, vẫn vô cùng oai. Trong mắt đều là sự khinh thường loài người.
Nghe thấy tiếng cười của chị Linh, mặt mèo đang nghiêm túc quay sang nhìn một cái.
Chị Linh: “Tao đang nghĩ đến chuyện vui thôi mà.”
Chị Linh: “Bánh Trung thu sắp xong rồi.”
Ha ha ha ha, rõ ràng là một con mèo sư tử lạnh lùng, mặc một bộ quần áo chẳng ra gì, quả thực tác dụng gây cười được nhân đôi.
Đuôi mèo của Trại Linh run lên, không còn nhẫn nại quay đầu đi.
Hơ, không phải chỉ mặc một bộ quần áo thôi sao? Có chuyện gì lớn làm phải ngạc nhiên như vậy?
Tôi biết mình rất đẹp trai, mặc quần áo như vậy thì càng đẹp hơn, không cần nhắc nhở đâu, cảm ơn.
Tiểu Mai dùng tay che miệng lại, cười đến nỗi run bần bật.
Nếu như không phải Thời Nhiễm nhắc nhở từ trước không thể tùy tiện ôm con mèo này do rất dễ bị cào trúng thì cô ấy sẽ ôm lấy con mèo ngu ngốc này thật đấy.
Thời Nhiễm nhìn thời gian trên lò nướng, thấy thời gian cũng kha khá rồi thì nhanh chóng ngắt điện.
Cô đeo một chiếc găng tay thật dày, lấy mớ bánh Trung thu nóng hôi hổi ra khỏi lò nướng.
Chỉ thấy bánh Trung thu trên khay có màu nâu đỏ, cái nào cái nấy đều đẹp mê người, các đường hoa văn trên mặt bánh hiện ra, mang theo chút bóng loáng.
Không đợi nó nguội, Thời Nhiễm đã lấy hai cái bánh cắt đôi ra, chia cho mọi người có mặt mỗi người nửa cái.
“Nào, nếm thử bánh Trung thu thập cẩm này đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT