Bữa tiệc thi đỗ này Thời Nhiễm chỉ lấy một ngàn đồng, lòng ông Giả đầy thấp thỏm, cứ sợ làm lỡ việc kinh doanh của cô.
Thời Nhiễm suy nghĩ một lúc, quyết định hẹn ông Giả tối cuối tuần: “Thường thì tối chủ nhật khách cháu đến ít hơn thường ngày, đến lúc đó cháu mở app giao đồ ăn sớm chút, tầm bảy giờ tối là có thể kết thúc. Khoảng tám giờ sẽ trống để ông bao hết.”
Đương nhiên ông Giả không từ chối, run rẩy lấy tiền từ trong túi ra.
Tiểu Mai vốn đang vùi đầu ăn cơm, nghe thấy lời này thì vội vàng nuốt mì xuống: “Ông à, không cần đâu! Cháu có tiền!”
“Đứa trẻ ngốc, cháu thì có tiền gì chứ, đây là ông chúc mừng cháu, cháu đừng ngại. Chúng ta thi đậu một trường đại học tốt như vậy không thể không khoe khoang được đúng không?”
Tiểu Mai sốt ruột: “Ông ơi, cháu có thật mà! Thi đại học xong thì cháu đổ bê tông giúp người trong trấn, cháu có tiền!”
Nói xong thì nhanh chóng lấy túi tiền của mình ra, nghiêm túc móc tiền từ trong túi.
“Mấy năm nay đã khiến ông tốn kém quá nhiều rồi, đáng lý ra bữa cơm này là cháu mời các ông các bà mới đúng.”
Ông Giả: “Ấy, đưa trẻ này…”
Hai người đẩy qua đẩy lại một lúc lâu, không ai chịu nhường bước.
Thời Nhiễm ngồi bên cạnh thấy vậy mới lên tiếng: “Hay là như này… Còn một thời gian nữa Tiểu Mai mới nhập học đúng không?”
Tiểu Mai: “Đúng ạ, tháng chín em khai giảng, còn khoảng nửa tháng nữa. Em muốn nhân lúc trước khi khai giảng đến thành phố B tìm một công việc bán thời gian.”
Thời Nhiễm vỗ tay: “Như vậy không phải đúng lúc sao? Chỗ chị cần một nhân viên bán thời gian, em đến giúp chị nửa tháng, tiệc mừng thi đỗ cuối tuần này thì khấu trừ cho em, khoảng thời gian này chị bao ăn bao ở luôn, em thấy thế nào? Sau khi nhập học nếu em không ngại phiền thì cuối tuần đến đây làm việc.”
Thời Nhiễm sớm đã muốn tìm một sinh viên đến làm thời vụ, dù gì hiện nay quán ăn cũng chỉ có ba người, không làm hết việc được, mỗi khi có người nghỉ thì đều phải cuống cả lên.
Dù gì trước đây cũng đã nói rõ sẽ cho hai nhân viên nghỉ cuối tuần, vậy chi bằng bắt đầu từ hôm nay tuyển trước nhân viên thời vụ đến làm thử xem thế nào.
Tiểu Mai nghe vậy thì không dám tin, sau khi hiểu rõ thì vô cùng vui mừng: “Thật sao?”
Cô ấy đang buồn vì không biết mình phải làm thế nào ở thành phố B, dù sao mình cũng đã mười tám tuổi rồi, dù ông Giả vẫn cho tiền thì cũng không thể lấy được. Học phí có thể đi vay nhưng năm đầu sẽ không có học bổng, tiền sinh hoạt phải tự kiếm lấy.
Bây giờ có câu nói này của Thời Nhiễm thì tiền sinh hoạt năm đầu tiên của cô ấy không còn là vấn đề nữa.
Thêm vào đó mình làm thời vụ ở đây cũng gần nhà ông Giả, thời gian cuối tuần cũng có thể chăm sóc ông.
Ông Giả cũng rất vui mừng, ông không có con gái, mặc dù hằng ngày hàng xóm láng giềng rất náo nhiệt nhưng đến cuối cùng thì vẫn cô đơn.
Tiểu Mai có thể thường xuyên đến thăm ông, đối với ông mà nói đó đã là một sự an ủi rất lớn rồi.
“Ông thấy được đấy! Nhưng tiền buổi tiệc thì cháu vẫn phải lấy, đây là hai chuyện khác nhau.” Ông Giả vẫn khăng khăng.
Thời Nhiễm thấy hai người họ vẫn chưa thống nhất ý kiến với nhau, bây giờ lại cãi nhau inh ỏi, cô chỉ đành bất lực.
Cuối cùng ông Giả vẫn đưa tiền cho Thời Nhiễm, than thở: “Một mình con bé ở đây cũng không dễ dàng gì…”
Thời Nhiễm nhận tiền, viết một tờ biên lai cho ông Giả: “Ông cứ yên tâm đi ạ, cháu bảo đảm trong vòng nửa tháng sẽ nuôi cô bé mập lên.”
*
Trong quán ăn Bốn Mùa có thêm một cô bé làm chuyện vặt, công việc chị Linh phụ trách cũng thoải mái hơn không ít.
Còn lý do Thời Nhiễm tuyển một nhân viên thời vụ là vì…
Sắp đến Trung thu rồi.
Chị Linh cảm thấy khó hiểu: “Còn hơn nửa tháng cơ mà?”
Chuẩn bị bánh Trung thu sớm vậy sao?
Thời Nhiễm: “Làm xong bánh Trung thu còn phải để bột nở, thêm vào đó có một số người mua để gửi tặng, tính thời gian thì chúng ta phải bắt đầu trước nửa tháng.”
Tết Đoan ngọ năm nay chị Linh đã được thấy Thời Nhiễm làm đa dạng đủ kiểu, bây giờ nghe cô nói thế thì lập tức hiểu ra…
Đương nhiên bánh Trung thu này không phải là loại bánh thông thường.
“Vậy chị đặt trước vài hộp!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT