Sau khi trả sạch nợ, Thời Nhiễm cảm thấy người mình chợt nhẹ nhõm hẳn đi.

Tuy hiện tại tiền vốn lưu động trên người cô đã rút lại còn bốn chữ số, còn phải hoàn thành hai, ba bữa tiệc chưa xong trong tháng tám mới có thể có tiền trả tiền lương cho hai nhân viên.

Nhưng không nợ nần gì, Thời Nhiễm thấy rất tốt.

Cô đã có thời gian rảnh, chuyện đầu tiên là cho hai nhân viên nghỉ phép hai ngày trước.

“Khoảng thời gian này chúng ta cũng đã bận kha khá rồi, mấy ngày nay cũng không có tiệc, mọi người nghỉ ngơi hai ngày nhé.”

Lúc nói câu này, trước mặt Thời Nhiễm bày hai đĩa đồ nhắm, một đĩa là bánh lạnh rưới nước đường đỏ, một đĩa là đậu phộng ngũ vị đã ngâm trong nước ép ngũ vị nửa ngày.

Hai nhân viên ngồi đối diện bàn nhỏ bốn góc, trên mặt là vẻ nghiêm túc như nhau.

Nếu không phải phớt lờ nửa gương mặt dưới của họ.

Chị Linh vô cùng chung tình với bánh lạnh màu trắng rưới nước đường đỏ đậm đặc, cách làm khiến người ta hoa mắt kia của Thời Nhiễm, dù trước kia chị Linh đã ăn qua không ít món ngon cũng thấy nếu cho món bánh này vào thực đơn, bán không tới năm mươi đồng một đĩa cũng là sỉ nhục với cô ấy.

Khoai từ bào nhuyễn, trộn với nước dừa và sữa bò, sau khi bánh lạnh được hấp chín dù biên độ lên đĩa hơi lớn chút cũng sẽ rung lắc núng nính qua lại.

Cho vào miệng một muỗng nhỏ, hương sữa tinh tế đã chinh phục chị Linh chỉ trong chốc lát.

Mà Mục Phi thì một ngụm nước ngọt có gas một miếng đậu phộng ngũ vị, ăn tới mức không màng đến xung quanh.

“Vâng ạ… Nghỉ phép?”

Thời Nhiễm gật đầu: “Đúng thế, hơn nữa tôi cảm thấy chế độ nghỉ phép lúc trước của chúng ta cũng không hợp lý, tôi định nhân khoảng thời gian này tìm thử xem có sinh viên đi làm bán thời gian có thể đến giúp đỡ vào cuối tuần không. Như vậy thì cuối tuần hai người có thể đến muộn chút cũng được.”

Trả hết nợ xong, tính lười biếng trên người Thời Nhiễm dần bộc lộ.

Dù gì thì cuối tuần không có nhu cầu làm hai trăm phần ăn cố định vào buổi trưa, cô chỉ cần tìm hai người giúp xử lý nguyên liệu, đơn lẻ của cơm trưa cô hoàn toàn có thể ứng phó một mình.

Mục Phi hơi ngỡ ngàng: “Vậy tôm hùm đất buổi tối thì sao? Cá nướng thì sao?”

Thời Nhiễm: “Không nấu nữa.”

Thật ra dù có tạm thời ngưng việc nấu tiệc này hay không, Thời Nhiễm cũng không định nấu tiếp tôm hùm đất và cá nướng buổi tối nữa.

Quá nóng!

Nhiệt độ từ khi vào tháng bảy đã bắt đầu tăng cao, dù có là người sắt cũng không chống lại nổi việc cắm cọc trước bếp nướng hai ba tiếng đồng hồ.

Cô không phải nhà tư bản lòng dạ xấu xa có thể bắt nhân viên làm việc đến cảm nắng mãi mà không thấy đau lòng.

“Chúng ta vốn chỉ là quán ăn nhỏ, không đủ nhân lực để gồng gánh một gian hàng lớn như thế.”

Chị Linh: “Vậy hay là… tuyển thêm người?”

Thời Nhiễm lắc đầu: “Thấy nhiệt độ cũng sắp giảm rồi, nửa ngày sau trời lại trở lạnh. Tuyển người đến tạm thời cũng chẳng dùng tới.”

Cũng phải, ba người lo liệu một quán ăn nhỏ, nếu không nhận thầu mấy bữa tiệc và gian hàng nhỏ, thật ra nhân lực này vừa đủ.

Mục Phi vẫn chưa từ bỏ: “Em cảm thấy tạm thời không cần loại bỏ cá nướng và tôm hùm đất… Em không cần nghỉ phép.”

Nhân viên tiến bộ yêu cầu chế độ 996 như vậy, Thời Nhiễm cũng rất cạn lời.

“Chúng ta cũng không phải cửa hàng lớn trên mạng… Cơm trưa cuối tuần có thể đóng gói trước một ngày.”

Mục Phi: “…”

Không thể không nói, ý kiến này của Thời Nhiễm đã thật sự đánh trúng tâm sự của Mục Phi.

Đi làm gì chứ… Còn không phải vì có thể ăn được đồ ngon vào miệng mỗi ngày sao?

Thành công bàn bạc dự định của mình cho hai nhân viên, Thời Nhiễm cũng nói cho họ nghe chuyện tìm đến cửa dạo này.

“Còn một chuyện nữa, chính là một khách quen hay ăn cơm ở chỗ chúng ta.”

Nói đến vị khách quen này, lúc trước Thời Nhiễm còn từng nói chuyện với đối phương, chính là lập trình viên ban đầu đặt giao cơm trưa, viết một kịch bản đơn giản cho Thời Nhiễm, tên Kỷ Vân.

“Đối phương đề nghị hợp tác, là nếu sau khi cửa hàng của chúng ta truy cập vào chương trình của anh ấy thì anh ấy có thể sắp xếp cho chúng ta một gói quảng cáo khuyến mãi, hơn nữa…”

Sau khi Thời Nhiễm hiểu hết được ứng dụng giao đồ ăn của thế giới này xong, nguyên nhân cô cố chấp không chịu sử dụng là vì ứng dụng giao đồ ăn của thế giới này không phải Đói XX và Mỹ X của thế giới cô ở, mà là một app giao đồ ăn độc đoán nào đó tên Sóc Chuột.

Đương nhiên, so với hai app giao hàng không phải con người ngày xưa, app giao hàng độc đoán này càng không phải người.

Hai ứng dụng kia dù gì cũng là qua vài năm mới dần lộ ra chút khí chất không phải người, ăn hai đầu của nhân viên giao hàng và người bán, làm liên lụy đến rất nhiều quán ăn thật ngoài đời không mở cửa nổi nữa.

Mà app Sóc Chuột này còn tồn tại nhiều nhiều nhiều vấn đề hơn.

Hệ thống nát bét, rất nhiều chức năng không tồn tại, cưỡng chế yêu cầu người bán buôn bán sản phẩm bao bì giá đồng nhất, lừa đảo khách hàng còn muốn làm web kết toán tăng tiền đột ngột, toàn bộ nhân viên giao hàng đều đi làm không có sự đảm bảo, sàn đánh giá trên chính app này gửi đánh giá tiêu cực bừa bãi với rất nhiều thương nhân mới vào, nếu muốn xóa đánh giá phải tốn tiền mua quảng cáo…

Lúc ấy Thời Nhiễm biết đối phương có mấy mặt xấu này, đừng nói là mở bán mang đi, quả thật cô không muốn giao thiệp với nhân viên của cái app này để quảng cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play