Hạt sen bỏ lõi ngâm nước nóng hai tiếng đồng hồ, sau đó bỏ vào cái bát trong lồng hấp, dùng lửa lớn hấp lên. Giăm bông Kim Hoa hảo hạng thái mỏng rồi ngâm trong rượu Thiệu Hưng và đường phèn. Ngâm đủ giờ lại mang đi hấp. Trong lúc hấp cần phải canh lửa, tổng cộng cần hấp ba lần. Lần đầu tiên thêm rượu gia vị vào, lần thứ hai thêm đường phèn và rượu Thiệu Hưng vào, lần cuối cùng lại cho hạt sen đã hấp chín lên trên.

Sau khi chưng xong ba lần thì chuẩn bị thêm hỗn hợp nước cốt và mật ong cho đặc lại, cuối cùng là phết lên trên giăm bông, lại rắc thêm một ít hạt thông lên trên nữa.

Chị Linh ngửi thấy mùi thơm lại không nhịn được mà chậc lưỡi hít hà: “Món ăn phiền phức như vậy thảo nào bình thường chúng ta không bán.”

Thời Nhiễm vừa thêm lửa cho giăm bông vừa đáp lại: “Vốn là món ăn tiệc mà, có thể không phiền phức được sao?”

Cô đặc xong, Thời Nhiễm chia cho chị Linh và Mục Phi mỗi người hai miếng, cô cũng giữ lại hai miếng. Đĩa thịt xốt mật ong đã gần như hoàn thành rồi.

Nước xốt đọng lại trên miếng thịt nhừ, đẩy đầu lưỡi một cái là thịt giăm bông như tan ngay ra giữa răng và môi. Nước xốt trong suốt, thịt ngon ngọt, ăn không hề ngấy chút nào, trái lại còn giữ được nguyên mùi vị của giăm bông.

Mục Phi há to miệng ăn hết miếng đầu tiên trước, sau đó miếng còn lại thì không nỡ ăn.

Bây giờ mới là buổi chiều thôi, nếu ăn miếng thịt này thì sau đó cậu ta sẽ nuốt không trôi bất kỳ thứ gì nữa!

Thịt mang vị ngọt nhưng không giống cái loại ngọt của thịt sườn mật ong. Bản thân giăm bông đã có vị mặn kết hợp với vị ngọt rồi nên món ăn này càng khiến mùi vị của nó thêm phong phú. Phần mỡ dưới cùng sần sật như thạch vậy, thịt nạc đỏ tươi, mặt cắt trắng đỏ rõ ràng, được phủ thêm một lớp nước xốt dày, trông vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Trại Linh kêu meo meo meo lết vào. Thời Nhiễm cũng nếm thử một miếng, cảm thấy vị ngọt này cần giảm bớt một chút, bèn cầm bút giấy lên ghi chỗ cần đổi.

Chỉ một thoáng cô không để ý thôi mà Trại Linh đã ngậm được miếng giăm bông trong bát đi rồi.

Thời Nhiễm gõ đầu Trại Linh một cái: “Được mỗi lúc này là chạy mau.”

Cô bỏ cuốn sổ xuống rồi hỏi chị Linh và Mục Phi: “Sao rồi? Có chỗ nào cần thay đổi nữa không?”

Hai người đều lắc đầu.

“Mọi thứ đều ổn...”

“Chỉ là thịt ít quá!”

Thời Nhiễm là một người biết lắng nghe: “Vậy được rồi, lúc làm lại sẽ chia một miếng thịt thành hai miếng vậy.”

Thêm lượng thịt là không thể nào thêm được vì giá cả mỗi món đều đã định rồi. Bây giờ mà tăng số lượng lên thì người lỗ vốn sẽ là cô!

Hơn nữa đối với loại món ăn rườm rà này, cô cũng lấy tiền công rất cao.

Trại Linh ở bên cạnh nuốt hết thịt vào bụng, nghe Thời Nhiễm nói vậy thì oán thầm. Theo như tính toán một bàn mười hai người ngồi thì mỗi bàn đủ cho một người một miếng. Nhưng nếu có thêm một người nữa hoặc lỡ ai ăn nhiều hơn một miếng thì cái tình cảnh trên bàn kia...

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì món ăn này cũng có thể nói là thành công rực rỡ, mùi vị không hề phụ lòng danh tiếng của nó.

*

Mấy ngày tiếp theo, thỉnh thoảng cũng có người tới hỏi thăm cô chuyện mở bàn tiệc. Chỉ là mọi người cũng chỉ hỏi han vậy thôi chứ người đặt bàn chẳng được mấy người.

Chị Linh khó tránh khỏi việc sốt ruột thay cho Thời Nhiễm.

Là một người đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, Thời Nhiễm có rất nhiều kinh nghiệm.

“Còn chưa có điểm mà, đa số mọi người cũng chỉ hỏi một chút thôi. Đến khi có điểm rồi mới là lúc chúng ta khai trương.”

Bởi vì không có ai đặt tiệc mà Thời Nhiễm thì lại đang vội vàng muốn chụp hình quyết định món ăn, thế là cô dứt khoát lôi hai nhân viên nhà mình ra thử công thức nấu ăn luôn. Ngày nào trong tứ hợp viện cũng tản ra mùi thơm quanh quẩn mãi không bay hết.

Dẫn đến việc người của những nhà xung quanh phải nuốt nước miếng.

“Chẳng phải là cô ấy bán một chút tôm hùm đất à? Sao lại thơm quá vậy?”

“Thơm quá đi mất thơm quá đi mất. Tôi phải nhanh chân đến xem có phải có đồ ăn mới mẻ gì không.”

“Hu hu hu, ôi chao thất đức quá đi. Tôi vừa mới đi ra khỏi chùa đã bị mùi thơm của đồ ăn phả đầy mặt.”

Quên chưa nói, bởi vì lời đồn chùa Thiên Linh rất linh thiêng được truyền ra rộng rãi nên hương khói gần đây cũng nhiều hơn trước nhiều. Khác với trước kia một điều nữa là gần đây người trẻ tuổi lại chiếm đa số người tới chùa Thiên Linh bái lạy.

Cầu thăng chức, cầu tăng lương, cũng có cầu chuyện tình cảm...

Nhiều vô kể, việc này lại biến chùa Thiên Linh thành một địa điểm du lịch mới. Ngay cả một số du khách cũng tới đây dạo một vòng.

Bởi vì con đường ở cửa sau chùa Thiên Linh đã được sửa nên chùa đã mở luôn cả cửa sau. Khách tới đây thường sẽ đi từ phố Linh Văn vào sau đó lại đi ra từ cửa sau.

Vừa mới ra khỏi chùa đã bị mùa thơm đánh úp lại.

“Thơm quá đi mất! Mùi gì thế này?”

“Không biết nữa, chẳng lẽ trong chùa có cơm chay à?”

“... Người anh em à, cơm chay nhà cậu có mùi thịt hả?”

“Ôi ôi ôi, mùi thơm quá đi. Bây giờ mới mười giờ thôi mà, nhà ai nấu cơm trưa sớm vậy?”

“Tôi ngửi thì thấy có vẻ như từ đầu hẻm bay tới thì phải. Hay là... chúng ta đi vòng qua đó xem sao?”

"Thôi quên đi, có thể mở quán ăn trong ngõ hẻm phần lớn đều là quán ăn phục vụ phòng riêng cả. Cho dù chúng ta có tìm được thì cũng không ăn nổi."

“Thơm quá, sao có thể thơm được vậy nhỉ!”

...

Thời Nhiễm vẫn chưa biết mình đã âm thầm “đầu độc” mọi người, ngày nào cũng nấu đồ ăn thử không ngừng, nuôi Mục Phi từ một chàng trai gầy đét thành khuôn mặt cũng tròn lên rồi.

Thịt xốt mật ong, đôi bên phú quý, vịt quay xốt mận, bánh mì kẹp thịt...

Những ngày tháng tốt đẹp này ngay cả Trại Linh cũng không thèm ra ngoài lăn lộn nữa mà ngày nào cũng chỉ ở nhà chờ được Thời Nhiễm cho ăn.

Sau mấy ngày như vậy, cuối cùng cũng đến lúc công bố kết quả thi đại học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play