Thời Nhiễm cho bọn họ mỗi người ba cái, ba cái bánh ú đều to cỡ nắm tay của người đàn ông trưởng thành, đủ cho một nhà, nhà nào nhiều người thì sẽ không đủ.
Những người này cũng rất biết điều, không đủ ăn cũng không mua trước, đợi đến tối khi Thời Nhiễm mở quầy hàng mới đến mua.
Mấy người hàng xóm cũng như thế mà truyền tai nhau, cứ vậy từng người một đến mua. Ở nhà không phải là không có, dù sao cũng là lễ lớn, bánh ú ở đơn vị phát, bánh từ người thân bạn bè tặng. Nhưng loại bánh ú gói lâu như vậy làm sao có thể ngon bằng loại gói xong nấu liền chứ?
Rất nhiều người trong hẻm Ngân Ty tranh thủ buổi tối ghé qua mua một hai cái về nhà. Gạo nếp không dễ tiêu hóa, hai ba người mỗi người ăn một hai cái là đủ rồi, một ngày lễ cứ vậy trôi qua.
Dì Vương kéo theo Tráng Tráng, Tráng Tráng mỗi tay một cái bánh ú, ăn rất vui vẻ.
Chủ của các quầy hàng nhỏ khác trên phố cũng qua ủng hộ, người nào cũng mua về dăm ba cái.
“Mua trong siêu thị tuy rẻ nhưng ăn lại chẳng có vị gì, trong nhà ít người cũng không muốn gói. Bà chủ nhỏ, tay nghề của cô đỉnh hơn, chi bằng trực tiếp đến chỗ cô mua luôn!”
“Không biết Trung thu này bà chủ nhỏ có làm bánh Trung thu không nhỉ, bánh Trung thu năm nay của nhà tôi phải trông chờ cô rồi.”
“Nhân mứt táo chỉ vàng này ngon quá đi!”
…
Nếu như nói, lúc đầu mọi người còn có chút e ngại thân phận của Thời Nhiễm, đối với “truyền thuyết” của ngôi hợp tử viện này cũng có run sợ. Giờ đây những suy đoán và lo ngại đó đều đã biến mất.
Hàng xóm hòa thuận với nhau là nhờ có qua có lại, Thời Nhiễm thường nấu canh để làm quà, những chủ quẩy nhỏ gần đó đều có thể cầm theo bát của mình để múc. Nhờ có vậy, trong cuộc sống thường ngày cũng dần thân thiết hơn.
Thời Nhiễm đương nhiên sẽ đón nhận lòng tốt như thế, nếu không có gì ngoài ý muốn, cô sẽ sống ở đây nhiều năm nữa, đương nhiên là cần có quan hệ láng giềng hòa thuận.
Một đám người nói chuyện một lúc chẳng biết sao lại nhắc đến nhà họ Tăng.
Một người hàng xóm đến mua bánh ú nhỏ tiếng nói: “Cô nói xem dạo gần đây nhà họ Phùng cứ kỳ lạ thế nào ấy. Bà Tăng đó, buổi sáng thức dậy bỗng nhiên té ụp mặt, răng của cũng bị gãy luôn.”
“Còn con trai bà ấy, vốn dĩ đã tìm được công việc ổn định không biết vì sao lại phá sản.”
“Chậc chậc, nói không chừng là do tạo nghiệp nhiều quá, gần đây mới biến thành xui xẻo.”
“Nghe nói mẹ con họ cứ khăng khăng nói bên này đất đai không tốt, e là sắp chuyển đi rồi đấy!”
“Nhà này không phải của họ sao? Còn có thể chuyển đi đâu chứ?”
“Ai mà biết được? Chuyển đi cũng tốt, để cho người ta nhìn thấy mẹ con họ rồi nhớ tới việc mà họ đã làm, thật thất đức”
…
Bánh ú của Thời Nhiễm hương vị thơm ngon, bánh ú ngọt được phủ một lớp đường trắng, bánh ú mặn kèm với một đĩa dầu ớt, hôm đó đã chinh phục được dạ dày của rất nhiều thực khách.
Trong nhóm “Chị gái đừng run muỗng” cũng rất sôi nổi, mấy người hôm nay tăng ca đặt đồ ăn đã tải ảnh lên. Từng bức ảnh đều là những loại nhân khác nhau, bánh ú nhân thịt màu đỏ cam với nhân thịt lòng đỏ trứng, bánh ú gạo nếp bọc đường trắng lộ ra bên trong là nhân đậu đỏ...
“Tóc Đừng Vểnh Lên Được Không: Woohoo, sao hôm nay tôi lại không đi tăng ca chứ?!”
“Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: @Ông Chủ Bất Công, tại sao không cho chúng tôi tăng ca vậy?”
“Đến Cầu Nhị Tiên: Thèm quá… Tôi đang ở nhà ăn bánh ú hâm nóng bằng lò vi sóng, khó ăn chết đi được.”
“Tuần Này Có Được Nghỉ Không: Sếp còn nói tốn hơn ba trăm mua hộp quà, xem ra còn không ngon bằng bánh ú bà chủ nhỏ làm nữa!”
“Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: +1”
“Đến Cầu Nhị Tiên: +2”
“Ông Chủ Bất Công: Tết Đoan ngọ năm sau, mấy người quyết định mua gì đi.”
“Đến Cầu Nhị Tiên: Được, tôi muốn ăn bánh trung thu nhà bà chủ nhỏ! @Thời Nhiễm, Trung thu bà chủ nhỏ có làm bánh không?”
Thời Nhiễm không khỏi bật cười, giờ còn chưa đến tháng sáu, còn ba bốn tháng nữa mới đến Trung thu, mà lúc này đã hỏi có bánh trung thu hay không rồi?
“Mẫn Mẫn: Đồng ý! Tôi nói năm nay sẽ gửi bánh ú cho mẹ nhưng không chọn được cái nào ngon. Bà chủ nhỏ làm bánh trung thu đi, đến lúc đó tôi sẽ nói với công ty đến đây đặt hàng.”
Thời Nhiễm nghĩ một lúc, cũng không phải là không thể, lợi nhuận của thức ăn bán vào dịp lễ cũng không hề ít. Thế là cô gửi một câu “được thôi” vào nhóm, dù sao thời gian cũng còn dài, đến lúc đó bán như thế nào lại tính sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT