Năm ấy, Đào Lệ và Thường Tề Tinh bị người nhà chia loan rẽ thuý.
Không ngờ một tiểu thư khuê các như Đào Lệ lại tự đánh xe ngựa bỏ trốn theo tình lang mà bất chấp sự can ngăn của phụ thân, thậm chí nàng còn cắt đứt quan hệ với người trong nhà.
Đoạn ái tình đại nghịch bất đạo của đôi nam nữ này giờ đây trở thành lời răn dạy cảnh tỉnh cho các tiểu thư nơi khuê phòng
Suy cho cùng, kết cục của cuộc chạy trốn bất chấp mọi thứ ấy là tiền đồ tiêu tán, cửa nát nhà tan.
———Mở Đầu
Trong Kinh lại có người chet.
Việc có người chết vốn chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra tại thời điểm lòng người hoang mang như thế này, mà người chet còn là Thiện Bộ Viên ngoại lang, Trang Côn.
Điểm chết người nhất, Trang Côn chet khi đang nếm thử món ăn cho Nữ Hàng Vi Chiêu Y.
Trang Côn giỏi bình phẩm mỹ thực, vô cùng hợp khẩu vị Nữ Hoàng Vi Chiêu Y, hắn đã từng được ngài ban thưởng không ít.
Có người mắng hắn đọc bao nhiêu sách đều đổ hết vào bụng chó, chỉ biết dùng miệng để lấy lòng ân sủng, hắn cũng chẳng bận tâm.
Tuy công việc ở Thiện Bộ không vất vả, nhưng cũng không chỉ có chút lợi lộc cỏn con trên bàn tiệc.
Dù sao thì công việc ở Thiện bộ cũng không nặng nhọc, mà cũng không chỉ có chút lợi lộc bề nổi kia để mà kiếm chác.
Khi Trang Côn chet, năm mâm đậu phụ sốt thịt cua vừa được nấu xong.
Như thường lệ, hắn cầm muỗng bạc nếm thử từng món, quyết định hôm nay sẽ dâng món đậu phụ sốt thịt cua của Ngự Trù nào lên ngự tiền cho Nữ Hoàng.
Các Ngự Trù đều sốt ruột vô cùng, vì Nữ Hoàng dạo này đang thèm món đậu phụ sốt thịt cua, biết đâu chỉ nhờ một chén đậu phụ mà ai đó có thể một bước lên mây.
Trang Côn nếm thử từng món, không nói gì, chỉ chờ các Ngự trù luân phiên nhau lấy lòng hắn, lén lút nhét bạc vào tay hắn.
Đợi đến khi nhét đủ, hắn mới làm bộ làm tịch cầm lấy bút lông, chấm hai lần lên đầu lưỡi, hòa tan mực rồi chuẩn bị đánh dấu.
Nhưng không ai ngờ được, Trang Côn đang ra vẻ ta đây, bỗng dưng sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập.
Mọi người có mặt đều chưa kịp phản ứng, người hắn đã lắc lư, mềm nhũn ngã xuống đất, tắt thở ngay tức khắc.
Năm mâm đậu hũ sốt thịt cua vàng ươm, thơm lừng rơi xuống đất vỡ tan tành, giờ thì tốt rồi, chúng trộn lẫn vào nhau, không thể phân biệt ai làm nữa.
Những người có mặt đều hét lên kinh hoàng. Không biết bằng cách nào, tin đồn có người muốn đầu độc Nữ Hoàng đã lan truyền khắp nơi.
Vi Chiêu Y nổi giận lôi đình. Ngay đêm hôm đó, người của Đại Lý Tự đã vào cung. Tăng Tri Hứa dẫn theo Ngỗ Tác khám xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách trong thi thể Trang Côn.
Kết quả cuối cùng: không phải ngộ độc, nguyên nhân cái chet không rõ.
Vi Chiêu Y càng tức giận hơn, tất nhiên là không thể chấp nhận việc có người chết dưới tầm mắt mình mà còn không biết nguyên nhân.
Mặt khác, dư âm của vụ án "Kiều Mộc Đình" vẫn chưa tan, Trang Côn lại chet không minh bạch vào lúc này, khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Tăng Tri Hứa cũng không thẹn với danh hiệu của hắn, lần theo manh mối Trang Côn, bất ngờ moi ra được vài vụ án lớn.
Hóa ra trong thời gian vừa rồi, triều đình có nhiều quan viên liên tiếp tử vong ngoài ý muốn, nhưng do khoảng cách thời gian không đều đặn và đều chet đột ngột mà chết cho nên không một ai xâu chuỗi được với nhau.
Tăng Tri Hứa chỉ vừa mới tra xét liền phát giác một điểm đáng ngờ rất lớn. Những kẻ vong mạng kia đều là sĩ tử cùng khoa Quốc Tử Giám, lại cùng chung một nhà trọ.
Vụ án này bỗng chốc trở nên bí ẩn khó lường.
Đèn Trường Minh trong cung Vị Ương sáng liên tục.
Vi Chiêu Y vỗ mạnh bàn, chỉ vào mũi Tằng Tri Hứa không chút nể tình mà nói: "Tra rõ cho trẫm! Không tra ra đầu đuôi sự việc, thì mang đầu ngươi về đây gặp trẫm!"
Tăng Tri Hứa vốn nổi tiếng với khuôn mặt liệt dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không mảy may có cảm xúc, hắn điềm nhiên đáp lời: "Thần nguyện xin bệ hạ lập quân lệnh trạng nhưng thần cũng có điều thỉnh cầu."
Vi Chiêu Y vung tay, ra hiệu Tăng Tri Hứa bớt dài dòng, có gì cứ nói thẳng.
Tăng Tri Hứa thưa: "Thần muốn có một người cùng thần phá án, chính là Xuân Hạ tì nữ của Hoán Y Cục."
Vi Chiêu Y mới nãy còn lộ ra vẻ ngang ngược: "..."
Nữ Hoàng bệ hạ vốn dĩ đã trải qua bao nhiêu phen sóng gió, há có thể vì yêu cầu nho nhỏ này mà nao núng? Ngài ấy mỉm cười nói: "Trước đây trẫm chưa từng nghe nói ái khanh đi phá án còn muốn tìm người hầu hạ?"
Tăng Tri Hứa thưa: "Con người sẽ luôn có sự thay đổi bất biến, mong bệ hạ ân chuẩn."
Vi Chiêu Y: “...”
Dẫu sao Tăng Tri Hứa cũng là cáo già, Vi Chiêu Y không muốn hao tổn tinh thần đấu trí với con cáo già này, miễn cho nói nhiều sai nhiều. Do đó, ngài phất tay áo, chấp thuận yêu cầu.
Còn ta, cứ như vậy lại bị bán một lần nữa.
Nhiều năm trôi qua, ta lại đến Đại Lý Tự, nơi gần như lột sạch một lớp da của ta.
Lại một lần nữa đối diện với Diêm Vương Tăng Tri Hứa, hắn ta vẫn một vẻ bình thản, gật đầu với ta, ra vẻ bề trên hiền hậu.
Hắn ta nói: "Có một việc, phiền ngươi đi làm."
Ta giả vờ cười: "Đại nhân khách khí rồi, phiền phức gì chứ. Lệnh của ngài, dù lên núi đao xuống biển lửa, nô tì cũng phải hoàn thành."
Tăng Tri Hứa lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, hỏi: "Nếu không hoàn thành thì thế nào?"
Làm sao đây? Chẳng lẽ đưa đầu cho người hay sao?
Ta tiếp tục giả vờ cười: "Xin tùy vào ý của đại nhân."
Tăng Tri Hứa gật đầu, không muốn phí thời gian làm khó ta nữa, hắn đưa cho ta một quyển hộ tịch.
Ta mở ra xem, thấy người trong sổ ghi là Thường Tề Tinh, một chức quan nhỏ Lương Đạo Thự, cũng là đồng học, đồng phòng với các vị quan lớn đã chết lúc trước ở Quốc Tử Giám.
Tăng Tri Hứa nghi rằng hắn sẽ là người bị sát hại tiếp theo nên sai ta ẩn náu bên cạnh hắn để bảo vệ, tiện thể dò la tin tức. Việc này chẳng khó, nhưng ta phải cần giả vờ làm cao, ai bảo thân phận hiện tại của ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, không thể tùy ý làm càn được.
Ta hít vào một hơi, vừa định lên tiếng thì Tăng Tri Hứa không thèm ngẩng đầu lên nhìn, hắn cắt ngang lời ta:
"Ngươi nói thêm một lời thừa thãi sẽ lãng phí một khắc thì giờ, cũng chậm một phút về nơi ngươi nên về."
Người này đáng ghét thật đấy!
Ta bực bội lật tung hộ tịch, bên trong ghi: Thường Tề Tinh đã có thê tử.
Mà vị thê tử ấy lại chính là con gái của vị Tế tửu* Quốc Tử Giám tiền nhiệm, tên gọi Đào Lệ.
*Tế tửu: Là chức quan đứng đầu Quốc Tử Giám, ngoài ra còn thực hiện việc cúng tế xuân thu nhị kỳ, theo sách Từ Nguyên của Trung Quốc, Tế tửu vốn là danh hiệu để chỉ những người lớn tuổi nhất, có địa vị cao nhất trong buổi tiệc được chọn làm người dâng rượu tế đất trước khi uống. Về sau lấy đó đặt làm chức quan.
Bỗng ta nhớ ra, năm xưa lúc Đào Lệ lên “kế hoạch ngu xuẩn” bất chấp sự ngăn cản của phụ thân, thúc ngựa rong đuổi cả đường dài để bỏ trốn theo Thường Tề Tinh đã gây xôn xao kinh thành đến nhường nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT