Ta và Tằng Tri Hứa đều cho rằng, Hứa Tử tất biết rõ mọi chuyện, chỉ vì bị ép buộc bởi một lý do nào đó mà không thể tiết lộ hung thủ thực sự. Thế nhưng, lương tâm y lại không đành lòng nhìn Tằng Tri Hứa đi vào chỗ chết. Do vậy, y chỉ còn cách lấy thân mình đỡ mũi tên để cứu Tằng Tri Hứa.
Mà người có thể khiến Hứa Tử khó xử nhưng vẫn phải bảo vệ, e rằng chỉ có một người duy nhất — Thanh Hà công chúa, Tề Tĩnh Tuyết.
Tề Tĩnh Tuyết chính là bảo bối của Vi Chiêu Y. Nếu Vi Chiêu Y muốn xuống tay với Tằng Tri Hứa, ngài ấy có thể dễ dàng lợi dụng tầng quan hệ giữa Hứa Tử và Tằng Tri Hứa để thực hiện.
Nghe ta phân tích xong, Tằng Tri Hứa bình thản hỏi: “Những lời ngươi nói nghe cũng có lý, nhưng chỉ có một điểm. Tại sao bệ hạ lại muốn xuống tay với ta?”
Ta suýt nữa đã buột miệng nói ra chuyện về Vinh vương mà bọn ta từng điều tra được, nhưng may mắn kịp phản ứng, vội cắn chặt lưỡi để ngăn lại. Chết tiệt thật, mắt Tằng Tri Hứa sao mà tinh tường đến vậy?
Rõ ràng ta đã cải trang thành Tề Tĩnh Thư mà hắn vẫn nhận ra điểm bất thường của ta!
Vinh vương là người mà bọn ta đã tra ra được từ trước. Tằng Tri Hứa đã biết mà còn cố tình giả vờ hỏi để thử lòng ta!
Ta cười khan, đáp: “Sao ta biết được chứ, mấy năm nay ta cũng không ở đây. Ngươi nên tự hỏi xem mình đã làm gì khiến nữ hoàng nổi giận mới đúng.”
Tằng Tri Hứa cười hờ hững, hắn không hỏi thêm gì, nhưng dáng vẻ bình thản của hắn càng làm ta khó chịu. Ta liền đổi chủ đề, hỏi về vụ án của Cổ Trường An.
Tằng Tri Hứa đáp rằng, năm đó, hắn chỉ là một cô nhi lưu lạc ngoài đường, nhờ trí tuệ mẫn tiệp mà phá được vài vụ án nhỏ. Vì thế mà được Đại Lý Tự khanh khi ấy là Cổ Trường An nhìn trúng, đem về nuôi dạy.
Nhờ có sự nâng đỡ của Cổ Trường An, hắn đã lướt qua khoa cử, trực tiếp được bổ nhiệm quản lý Đại Lý Tự.
Chuyện này ở tiền triều chẳng phải bí mật. Năm đó, Cổ Trường An đã kiên quyết bảo vệ Tằng Tri Hứa trước mặt tiên hoàng, thậm chí còn không tiếc từ chức để bảo vệ hắn lên làm Đại Lý Tự khanh.
Dĩ nhiên, tiên hoàng không vì thế mà chịu khuất phục, nhưng sau một đêm thức trắng nói chuyện với Cổ Trường An, tiên hoàng đã bất ngờ đồng ý.
Chỉ vì việc mở đường này quá mức ngang nhiên, lo ngại rằng các cử nhân sẽ phản đối, tiên hoàng ra lệnh không được ai nhắc đến chuyện này.
Về sau, Cổ Trường An qua đời, tiên hoàng cũng băng hà, các lão thần trong triều dần bị đẩy ra khỏi vũ đài lịch sử và bí mật công khai này của Tằng Tri Hứa cũng dần bị lãng quên.
Ta hỏi: “Vậy cái chết của Cổ Trường An thì sao?”
Tằng Tri Hứa đáp: “Sư phụ ta mất vì bạo bệnh. Lúc lâm chung, ta là người cuối cùng gặp ngài, cũng là người thông báo tin ngài qua đời.”
Ta cảm thấy có điều gì đó quan trọng trong câu chuyện, ta hỏi tiếp: “Ngài có dặn dò gì ngươi không?”
Tằng Tri Hứa khẽ nói: “Ngài dặn ta không bao giờ được quên lý do ngài chọn ta làm Đại Lý Tự khanh.”
Ta càng thêm tò mò: “Lý do gì?”
Tằng Tri Hứa khẽ cười, ánh mắt xa xăm nhìn về một nơi vô định, tựa hồ đang nhớ về điều gì đó sâu kín.
Đêm hôm ấy mưa như trút nước, Cổ Trường An nằm trên giường, thân hình tiều tụy tựa như cây khô. Ông dùng chút sức tàn cuối cùng nắm chặt tay Tằng Tri Hứa, cất lời:
“Triều đình lúc này thế lực đan xen phức tạp, ai nấy đều vì quyền lực mà tranh đấu, chẳng ai chịu nhường nhịn. Tranh đấu kéo dài, ắt dẫn đến sự bao trùm của mưu mô và lợi ích, khiến công lý khó bề thực hiện. Đại Lý Tự phải xử mọi oan tình một cách công bằng, không thể bị thế lực nào lung lay. Ta chọn ngươi bởi thấy lòng kiên định không sợ hãi điều gì của ngươi. Nhớ lấy, tâm bất chính, kiếm sẽ tà. Ngươi còn giữ chức Đại Lý Tự khanh một ngày, nhất định phải giữ vững lòng mình, giữ vững chính đạo…”
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó tả, ta hỏi Tằng Tri Hứa: “Thế nhưng, một khi sự việc này lộ ra ngoài, trong mắt thế nhân, chẳng phải ngươi sẽ thành kẻ dựa vào cửa sau, không danh chính ngôn thuận, bị người đời khinh bỉ hay sao?”
Tằng Tri Hứa lại cười, đáp: “Trên đời này, ai mà không bị chửi rủa, có người nào được mọi người ca ngợi mà không một ai chỉ trích đâu? Họ muốn chửi thì cứ chửi, ta đã hưởng lợi, còn gì để khoe mẽ?”
Ta lại hỏi: “Vậy ngươi có tìm được manh mối về kẻ đã tố cáo ngươi không?”
Tằng Tri Hứa nói: “Phong thư nặc danh được bắn lên cửa Đại Lý Tự bằng mũi tên, bên trong tố ta không đủ tư cách làm Đại Lý Tự khanh, thậm chí còn dựng chuyện ta đã giết sư phó mình. Vì chuyện này ta không tiện can thiệp, đành giao cho bệ hạ. Bệ hạ liền ra lệnh cho Ngự Sử Đài điều tra vụ án, tạm thời giao ta cho Ngự Sử Đài quản thúc.”
Lời Tằng Tri Hứa nói nghe qua thì có vẻ không quá nguy hiểm, nhưng ta lại cảm thấy không đúng. Khi ta nhận được tin tức, rõ ràng báo Tằng Tri Hứa đã bị tống vào Thiên Lao, chờ ngày bị xử trảm. Tin tức này hoàn toàn không khớp với tình hình hiện tại.
Giờ nghĩ lại, những tin tức truyền đến Thổ Châu cũng đầy điều kỳ quái, thế nào mà lại đúng lúc lọt vào tai ta? Hẳn là có ai đó cố ý muốn khiến ta lo lắng cho Tằng Tri Hứa, nhằm thử xem ta có dám vì hắn mà quay về hay không.
Mà người duy nhất biết ta đang ở Thổ Châu, chỉ có một—nữ hoàng Vi Chiêu Y.
Nghĩ đến đây, lưng ta lạnh buốt, mồ hôi lạnh ứa ra không ngừng. Chẳng lẽ Nữ hoàng đã bày ra mưu kế này để dẫn dụ ta quay về, thử xem ta và Tằng Tri Hứa có đồng tâm hiệp lực, và liệu ta có sẵn sàng vì hắn mà chống lại ngài?
Nữ hoàng biết rõ tài nghệ cải trang của ta, chẳng trách khi ta trở về kinh dưới danh nghĩa Tề Tĩnh Thư, ngài vẫn chưa triệu kiến ta. Có lẽ, mọi hành động của ta và Tằng Tri Hứa đều đang nằm trong sự theo dõi của ngài.
Tằng Tri Hứa nhìn ta ngồi không yên, cười nhàn nhã hỏi: “Thế nào, nhìn dáng vẻ của ngươi, như thể vừa nhận ra đã chọc phải nhân vật lớn nào đó vậy. Cố An công chúa vốn hành sự phóng khoáng, lại có kẻ mà ngươi cũng phải kiêng dè sao?”
Ta thầm nghĩ, mình quay về vì cái gì vậy chứ? Lúc này bỏ trốn có còn kịp không?
Nhưng nhìn Tằng Tri Hứa bình thản như vậy, lại khiến ta không thể để lộ sự yếu đuối của mình. Chẳng lẽ Tích Triều ta đây lại để lộ vẻ sợ hãi, khiến hắn coi khinh ta sao?
Để không thua trước hắn, ta liền nắm chặt tay hắn, giọng đầy khí phách: “Nếu ngươi biết phía trước là núi đao biển lửa, kẻ muốn hại ngươi là người mà dù chém đầu ngươi mười lần cũng không thể chống lại, ngươi vẫn muốn giữ lời hứa với sư phó, kiên trì bảo vệ lẽ phải và chính đạo chứ?”
Ánh mắt Tằng Tri Hứa sâu thẳm nhìn ta, khiến ta nghĩ hắn sắp thốt ra những lời hào hùng. Thế nhưng, hắn lại lạnh nhạt nói: “Thật không ngờ, chỉ mới xa cách ba ngày, công chúa đã biết nhiều chuyện đến thế.”
Ta đành phải thừa nhận, Tằng Tri Hứa đúng là một tên khốn.
Nhưng dù hắn có là khốn nạn, trận chiến này, ta chỉ đành cùng hắn gánh vác mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT