Đào Lệ lên kế hoạch sẽ rời đi vào mùa xuân, đánh chiếc xe ngựa của mình, mang theo những bản đơn lẻ toán học quý giá và một số món văn phòng tứ bảo.

Thường Tề Tinh lặng lẽ sửa chữa xe ngựa. Y có đôi tay khéo léo, dường như không có việc thủ công nào mà y không làm tốt.

Thường Tề Tinh đã dùng một khoảng thời gian ngắn để sửa chữa xe ngựa trở nên mới mẻ, rồi đánh nó đến phủ Tế Tửu, gõ nhẹ cửa và rời đi trước khi có người mở cửa.

Đào Lệ biết đó là y, để tránh tình huống gặp mặt khó xử, nàng đợi y rời đi rồi mới mở cửa.

Con đường dài nhìn xa không thấy tận cùng, trước mắt chỉ còn lại một bóng dáng cô đơn.

Sau khi hoà ly, Đào Lệ trở lại phủ Tế Tửu. Ngôi nhà của Đào Hành Như đã nhiều năm không có người ở mà trở nên hoang vu, nhưng Đào Lệ không để tâm đến điều đó.

Hôm đó, ta đến tiễn nàng, câu đầu tiên Đào Lệ hỏi ta là: “Ngươi là người của Đại Lý Tự phải không?”

Đây là lần đầu tiên tôi bị người khác vạch trần thân phận một cách trực diện, cảm thấy không thể chối cãi.

Đào Lệ lạnh nhạt nói: “Ngươi đã làm rất tốt, chỉ là khi ngươi đến hỏi ta về toán, diễn xuất của ngươi quá vụng về, không giống học trò của Thừa Phong thư viện.”

Ta cười gượng.

Vì Đào Lệ thẳng thắn như vậy, ta cũng không cần giấu giếm nữa mà vào thẳng vấn đề: “Trang Côn và những người kia, có phải do ngươi giet không?”

Đào Lệ không nói gì, nhưng cũng không ngạc nhiên, rõ ràng là ta đã đoán đúng.

Đào Lệ đưa cho ta một cái túi vải, bên trong là một chồng sổ sách.

Đào Lệ là người đam mê toán học, nàng ta luôn khao khát giải đáp hơn bất kỳ ai trong chúng ta.

Năm đó, sau khi phụ nhân mang theo quả vải đến, Đào Lệ trở về Đào phủ, nàng nhớ lại trò chơi mà phụ thân rất thích chơi với nàng khi còn nhỏ – Đào Hành Như giấu quà trong sân, sau đó đặt ra bài toán để Đào Lệ giải đáp tìm kho báu.

Đào Lệ lại nhớ, trước khi nàng theo đuổi Thường Tề Tinh bỏ trốn, nàng vẫn đang chơi trò chơi này với Đào Hành Như.

Chỉ là lúc đó, nàng chìm đắm trong lòng thương xót Thường Tề Tinh và giận dữ với phụ thân mà bỏ lỡ đáp án.

Đáp án không khó tính, Đào Lệ rất nhanh đã tìm ra địa điểm giấu quà lần này, nó nằm trên mái nhà nàng thường lén học trộm, ở ô gạch thứ 15 theo hàng dọc và 102 theo hàng ngang.

Đào Lệ lật viên gạch lên, bên trong là một gói đồ được bọc bằng giấy dầu chống nước, mở ra thì thấy vài cuốn sổ sách.

Đào Lệ đã mất ba ngày để kiểm tra các sổ sách này.

Khi đó trời đã rạng sáng, bầu trời đầy sao dần tàn nhạt dưới ánh mặt trời đang lên.

Và Đào Lệ không biết từ lúc nào cảm thấy khuôn mặt ướt đẫm, nàng sờ lên mặt mình, chạm vào những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống.

Đào Lệ nói với ta:

“Đây là sổ sách của phụ thân ta, từ ngày ông làm quan nhận chức Tế Tửu Quốc Tử Giám, mỗi tháng trên sổ sách của ông đều có tám phần lương thực biến mất và cả những món quà ông nhận từ các đại thần trong triều, đều quy đổi thành bạc.”

“Ta đã kiểm tra, số tiền này được ông gửi đến các huyện, ủy thác cho người xây dựng trường tư, mời tiên sinh dạy các đứa trẻ nhà nghèo đọc sách viết chữ…”

Đào Lệ nói đến đây, giọng nói không tự chủ được mà run rẩy, hốc mắt đỏ hoe nhưng cố gắng kiềm chế, nàng cảm thấy không nên khóc vào lúc này.

Đào Lệ lại nói: “Ta tin rằng phụ thân không phải là người như họ nghĩ.”

Ta nhìn vào cuốn sổ trong tay, cảm thấy thật nặng trĩu, nếu Đào Hành Như không phải là quan tham mà là người lén lút lấy tiền của mình xây trường, hỗ trợ học trò nghèo.

Vậy tại sao ông lại cản trở tương lai của Thường Tề Tinh?

Đào Lệ lại nói: “Chính họ đã giet phụ thân, ta muốn báo thù cho ông ấy!”

Ta nhìn Đào Lệ, muốn phân biệt lời nàng ta nói thật giả ra sao.

Ta khuyên: “Đào Lệ, đừng làm điều dại dột, càng không nên nhận những việc mình không làm.”

Đào Lệ hỏi ngược lại ta: “Ngươi nghĩ tại sao Thường Tề Tinh muốn hoà ly với ta? Không phải hắn ta muốn thả ta tự do mà chỉ vì sợ ta làm hại hắn, chẳng qua là trò tự bảo vệ mình mà thôi.”

Ta không cam tâm, lại hỏi: “Vậy ngươi giet Trang Côn và những người kia như thế nào?”

Đào Lệ nói: “Khi các người tìm ra cách họ giet phụ thân ta, tự nhiên sẽ biết ta giet họ thế nào.”

Đào Lệ giơ hai tay lên không trung, muốn ta còng nàng lại, hệt như con thiêu thân lao vào lửa.

Mặc dù thiếu chứng cứ, nhưng do Đào Lệ tự nhận là hung thủ, chúng ta đành phải giam nàng lại trước.

Sau đó, bất kể ai hỏi gì, nàng đều quyết tâm không mở miệng.

Thường Tề Tinh không đến giải cứu, lạ thay, từ khi Đào Lệ bị bắt, những tai nạn y gặp phải cũng dừng lại.

Những dấu hiệu dường như đều chỉ ra rằng Đào Lệ thật sự là người đã ẩn mình nhiều năm để báo thù cho phụ thân.

Thường Tề Tinh vẫn lên triều như bình thường, Tăng Tri Hứa vì thời hạn mà Nữ Hoàng đưa ra sắp hết, hắn phải nhanh chóng đưa ra phán quyết, vì vậy Đào Lệ đã bị kết án, c/hé//m đầu sau mùa thu.

Không ngờ lúc này, Thường Tề Tinh lại đến Đại Lý Tự.

Nhưng ta không nghĩ tới y đến đây lại không liên quan gì tới Đào Lệ, y đến Đại Lý Tự để tố cáo: Thường Tề Tinh muốn kiện Đốc Lương Thự tham ô.

Lão hồ ly Tăng Tri Hứa luôn không biểu lộ cảm xúc, hỏi theo: “Ngươi biết gì, kể chi tiết ra.”

Thường Tề Tinh liền kể lại cách Đốc Lương tham ô, giả mạo sổ sách như thế nào trong những năm qua.

Theo lơi y nói, trong một lần kiểm kê giữa năm, khi y liếc qua sổ sách, trên bề mặt không có vấn đề, chỉ có một số đơn vị nhỏ có sai lệch.

Thường Tề Tinh suy đoán rằng sổ sách đã bị làm giả, dưới những con số đó ẩn chứa những gian dối lớn.

Nhưng tiếc thay, khi y cố gắng kiểm tra kỹ hơn, Đốc Lương đã phát hiện ra sự bất thường và tiêu hủy tất cả sổ sách.

Thường Tề Tinh nhờ Tăng Tri Hứa, bằng mọi cách phải tìm ra sự thật.

Bởi vì số liệu chỉ sai một chút thôi nhưng đối với dân chúng, mất một hạt gạo cũng là vấn đề sinh tử.

Nghe xem, có mấy ai có thể nói những điều không có bằng chứng mà lại thuyết phục và đầy nghĩa khí như vậy.

Khi Thường Tề Tinh sắp rời đi, ta không nhịn được nữa bèn tiến lên hỏi: “Vụ án của thê tử nhà ngươi, ngươi thật sự không lo sao?”

Thường Tề Tinh lạnh lùng nhìn ta, mặt không cảm xúc nói: “Ta không có thê tử.”

Sự vô tình và lạnh lùng này, thật khiến người ta muốn ăn tươi nuốt sống y.

Ta vẫn không tin lời khai của Thường Tề Tinh, liền đi hỏi Đào Lệ, người giỏi toán có thể chỉ nhìn một cái là biết sổ sách có vấn đề không?

Đào Lệ nhìn ta, không nói gì.

Ta nhận ra mình hỏi một câu thừa, những cuốn sổ về Đào Hành Như mà nàng đã đưa chẳng phải là câu trả lời sao.

Ta lại hỏi, ngoài nàng ra, trên đời này còn ai có thể làm được như vậy không?

Đào Lệ không suy nghĩ mà trả lời ngay: “Thường Tề Tinh.”

Đào Lệ nói, có những người sinh ra đã nhạy cảm với con số, việc phát hiện ra vấn đề dựa vào trực giác được hình thành qua nhiều năm.

Nàng có thể làm được, Thường Tề Tinh cũng có thể.

Bởi vì, Thường Tề Tinh là một thiên tài thực sự.

Ta không tin Đào Lệ là hung thủ.

Khi ta hỏi nàng làm thế nào để giet Trang Côn và những người kia, nàng vẫn không trả lời trực tiếp câu hỏi của ta mà dùng một cách giải thích mơ hồ.

Thậm chí đến cái chet của Đào Hành Như, Đào Lệ có lẽ cũng không rõ ràng.

Trong lòng Đào Lệ chắc hẳn có một dự đoán đại khái, nên nàng ta luôn tìm kiếm, để xác nhận câu trả lời đúng nhất.

Một người luôn nghiêm cẩn và điềm tĩnh, có tư duy giải quyết vấn đề, liệu có hành động bốc đồng khi chưa tìm ra đáp án không?

Ta không tin đó là điều Đào Lệ sẽ làm.

Để tìm ra sự thật, phải giải mã cái chet của Đào Hành Như và Trang Côn cùng những người khác, hiện tại manh mối duy nhất có thể là điểm đột phá chính là Trang Côn.

Ta và Tằng Tri Hứa trở lại Ngự Thiện Phòng, các ngự trù ở đây đã được thay đổi một lượt.

Tổng quản mới nói rằng mình không hiểu rõ những chuyện trước kia, nhưng không ngần ngại nịnh bợ đại nhân Đại Lý Tự Tằng Tri Hứa.

Tổng quản ngự trù cố gắng tìm kiếm, cuối cùng mang ra một cái bọc, hết sức tận tình nói với Tằng Tri Hứa rằng đây là những di vật của Trang Côn.

Vì sự việc xảy ra đột ngột, thêm vào đó hậu cung không phải nơi người thường có thể tùy tiện ra vào, nên những thứ này vẫn còn lại trong cung.

Ta và Tằng Tri Hứa mở di vật của Trang Côn, không ngờ lại phát hiện một cái bát dính mực.

Ngay lập tức ta nhớ đến cái bát ở nhà Đào Lệ, cái mà Thường Tề Tinh dùng làm nghiên mực, tại sao họ không dùng nghiên mực mà lại có thói quen dùng bát?

Ta và Tằng Tri Hứa ngay lập tức điều tra Trần Tế Đường và những người khác, từ miệng gia quyến biết được rằng họ cũng có thói quen này: Mài mực không bao giờ dùng nghiên mực mà dùng bát. Có người còn nói rằng thói quen này họ không phải lúc nào cũng có, mà bắt đầu từ năm Thuận Thiên thứ mười tám.

Năm Thuận Thiên thứ mười tám, chính là sau khi Đào Hành Như qua đời.

Có lý do gì khiến năm người này đều sợ sử dụng nghiên mực.

Ta chỉ cảm thấy màn sương mù trước đây cuối cùng cũng từ từ tan biến, ta nhớ lại ngày hôm đó tiễn Đào Lệ, trong số văn phòng tứ bảo nàng mang theo có nghiên mực.

Chiếc xe ngựa của Đào Lệ vẫn đỗ ở sân sau Đại Lý Tự, nó được Tằng Tri Hứa ra lệnh trông coi cẩn thận.

Ta lên xe lục lọi một hồi, cuối cùng tìm thấy nghiên mực đó.

Nghiên mực tinh xảo và thanh lịch, nhìn một cái là biết được làm thủ công, những vết xước trên đó chứng tỏ chủ nhân rất yêu thích nên nó được sử dụng thường xuyên.

Khi đặt nghiên mực lên mũi ngửi, ta còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Ta mơ hồ hiểu ra điều gì đó, bao gồm nguyên nhân cái chet của Đào Hành Như và ai là hung thủ.

Khi ta muốn Tằng Tri Hứa bắt Thường Tề Tinh và thẩm vấn nghiêm khắc để trả lại sự trong sạch cho Đào Lệ, Tăng Tri Hứa lại nói không được.

Bởi vì Thường Tề Tinh đã thật sự tìm được sổ sách của Đốc Lương.

Điều đó trở thành bùa hộ mệnh của y lúc này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play