Ba ngày sau khi thành thân, Quý Ương lần đầu tiên tỉnh dậy trong vòng tay Bùi Tri Diễn, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn đang say ngủ, dùng đầu ngón tay vẽ theo chân mày... đường viền môi của hắn.
Thấy lông mi hắn khẽ động như sắp mở mắt, Quý Ương vội rụt tay lại, giấu mặt vào n.g.ự.c hắn, giả vờ ngủ.
“Tỉnh rồi?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Giọng nói hơi khàn khàn vang lên từ đỉnh đầu.
Bùi Tri Diễn dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu nàng, rồi mới mở mắt, đôi mắt phượng chứa nụ cười nhẹ, lúc này tâm trạng hắn rất tốt.
Tiểu cô nương rúc vào lòng hắn, đôi chân nhỏ dán chặt vào chân hắn, ngay cả ngón tay khẽ cuộn trên vai hắn cũng thể hiện sự quấn quýt, lệ thuộc.
Động tác vô thức, không thể lừa dối.
Quý Ương cúi đầu rất thấp, chỉ lộ ra vành tai mỏng manh, sau tai vẫn còn rõ dấu vết hắn để lại đêm qua.
Bùi Tri Diễn nhắm mắt lại, cảm giác này thật tuyệt, nhưng cũng có chút khó chịu.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Quý Ương, nhìn thấy dây buộc áo nhỏ sau gáy nàng, Bùi Tri Diễn dùng ngón tay dài quấn lấy, chậm rãi vuốt ve những mũi khâu tinh xảo, cố ý hỏi: ‘‘Chưa tỉnh à?”
Quý Ương không thể giả vờ được nữa, nàng giơ tay dụi mắt, như thể vừa tỉnh dậy, giọng mềm mại kéo dài: ‘‘Phu quân tỉnh rồi?”
Đêm qua còn giận dỗi gọi hắn là thế tử, giờ đổi giọng thật nhanh, Bùi Tri Diễn cũng không muốn tự chuốc lấy khó chịu, nhắc lại chuyện đêm qua.
Những điều từng khiến hắn dằn vặt giày vò đều được chôn sâu trong lòng, hắn cũng có thể an nhiên ôm nàng vào lòng, kiếp này họ có thể sống thật tốt.
Bùi Tri Diễn lần đầu tiên chủ động hôn lên trán nàng, nhìn vào đôi mắt mơ màng của nàng, cười nói: “Ta đi gọi hạ nhân vào hầu hạ.”
Tay Quý Ương đang bám vào vai hắn theo đó mà buông xuống, nàng chống tay lên nệm cũng ngồi dậy.
Bùi Tri Diễn lấy áo ngoài từ trên giá gỗ khoác lên, quay đầu nói: “Nằm xuống, cẩn thận kẻo lạnh.”
Quý Ương ngoan ngoãn nằm xuống, áp má lên gối mềm, nhìn hắn mặc y phục, Bùi Tri Diễn buộc dây áo, nâng tay cài khuy áo cổ. Cổ hắn rất đẹp, da trắng mịn, xương cổ gợi cảm, mà lúc này khuy áo cài chỉnh tề, càng tăng thêm vẻ quý phái không thể chạm tới.
Quý Ương không kìm được hỏi: “Phu quân trước đây là tướng quân phải không?”
Bùi Tri Diễn nhìn nàng, khẽ ừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-33.html.]
“Thiếu niên tướng quân, áo giáp sáng ngời, hẳn là rất oai phong!” Quý Ương môi cười, mắt lấp lánh vẻ ngưỡng mộ.
Bùi Tri Diễn nhướn mày không nói, nếu nàng thật sự thấy hắn c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường, ngửi thấy mùi m.á.u tanh trên người hắn, nàng sẽ không nói vậy.
Tránh còn không kịp.
Hắn thắt xong đai ngọc ở thắt lưng, mỉm cười nói: “Đừng nghĩ những chuyện đâu đâu nữa, nên dậy rồi.”
Quý Ương khẽ cúi mắt, Bùi Tri Diễn không thấy được biểu cảm của nàng, liền quay người gọi hạ nhân vào giúp Quý Ương thay y phục, còn mình thì đi vào phòng tắm rửa mặt.
Bích Hà mặt đầy vui mừng đi vào, báo tin cho Quý Ương: “Bẩm thế tử phi, tối qua phủ Trường Hưng bá gửi tin đến, tiểu thư sinh hạ tiểu thiếu gia, mẹ tròn con vuông.”
Quý Ương cũng rất vui mừng: ‘‘Báo lúc nào, sao không nói sớm hơn.”
Bích Hà đáp: “Báo lúc giờ Dần, phu nhân dặn không được quấy rầy, nô tỳ giờ mới dám báo.”
Quý Ương là tẩu tẩu đương nhiên phải đi thăm, nhưng lại trùng với ngày về làm lễ lại mặt, phải hoãn lại một ngày.
Bích Hà thấy nàng suy nghĩ, ân cần nói: “Phu nhân đã sáng sớm đến phủ Trường Hưng bá thăm rồi, bà dặn thế tử phi và thế tử yên tâm về làm lễ lại mặt thăm hỏi, đợi đến ngày lễ tắm ba ngày của tiểu thiếu gia rồi đi cũng được.”
Quý Ương gật đầu, bảo Huỳnh Chi nhanh chóng giúp nàng mặc y phục.
Nàng đi đến phòng tắm thì Bùi Tri Diễn vừa bước ra.
Quý Ương tiến lên một bước kéo tay hắn, cười nói: “Vừa rồi Bích Hà báo tin, nói A Ngưng đã sinh, là một bé trai.”
Giọng Bích Hà không nhỏ, Bùi Tri Diễn đã nghe thấy từ lâu, thấy dáng vẻ vui mừng của Quý Ương lúc này, hắn cảm động, nắm tay nàng nói: “Ta biết rồi, hôm khác chúng ta cùng đến thăm.”
Bàn tay được ấm áp bao phủ, Quý Ương mỉm cười kể: “Ta đã chuẩn bị khóa trường mệnh, một đôi vòng vàng và một đôi vòng chân, chàng nói có nên thêm một đôi kỳ lân bằng vàng ngọc không?”
Bùi Tri Diễn nói: “Nàng quyết định là được.” Thấy nàng khẽ nhíu mày, lại nói thêm: ‘‘Thêm vào đi.”
Mặt Quý Ương lại nở nụ cười, hai người thu xếp xong cùng đến phủ nhà họ Quý.
Quản gia đã sớm chờ ở ngoài phủ, thấy xe ngựa của phủ Định Bắc Hầu đến, vội dặn dò nha hoàn vào thông báo.
Tin tức vừa truyền vào, Quý Ương cùng Bùi Tri Diễn đã bước vào chính viện, Quý Dao đứng ngoài cửa ngóng đợi không khỏi hớn hở, quay đầu gọi mọi người: “Đại tỷ và tỷ phu đến rồi!”
Một tiếng gọi tỷ phu trong trẻo làm Quý Ương đỏ mặt, nàng ngước mắt nhìn Bùi Tri Diễn, đúng lúc hắn cũng cúi xuống nhìn nàng, bốn mắt giao nhau, trong lòng Quý Ương không khỏi ngọt ngào tràn đầy.
Thỉnh an xong, Bùi Tri Diễn và Quý Đình Chương đi vào thư phòng nói chuyện, Trần thị thì cùng Quý Ương trò chuyện riêng.