Quý Ương trong lòng căng thẳng, khẽ lắc đầu nói: "Con không nhìn thấy mặt hắn, nhưng mơ hồ thấy người đó mang một miếng ngọc bội, hoa văn đặc biệt, nếu gặp lại, con nhất định nhận ra."

Tình hình hiện tại khác xa so với ký ức của nàng, nàng nhớ rõ Bùi Tri Diễn một năm sau mới trở về kinh, nhưng Huỳnh Chi lại nói rằng, hắn đã trở về từ hai năm trước vì bị thương nặng trên chiến trường, sau đó giữ chức Đại lý tự Thiếu khanh.

Quý Ương không biết đã có chuyện gì xảy ra. Huỳnh Chi cũng chẳng rõ hơn, chỉ là nghe đâu đó một chút.

Quý Ương lại nghĩ đến đôi mắt phượng hẹp dài đầy hứng thú, đó là vẻ ngạo nghễ toát ra từ trong xương cốt.

Dù là Tướng quân Vân Huy hay Đại lý tự Thiếu khanh, đều là hắn. Nếu ngọc bội là của hắn, thì người cứu nàng rất có thể cũng là hắn.

Quý Ương khẽ động môi: "Trên ngọc bội, hình như khắc chữ "Bùi"."

Họ Bùi? Vậy là ai? Lão phu nhân càng nhíu mày chặt hơn: "Chuyện này con nhất định không được nói ra ngoài."

Lão phu nhân lo lắng giống như Huỳnh Chi, Quý Ương rơi xuống nước được người cứu, nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh, trong trang viên người ra vào nhiều, nếu gặp phải kẻ nào không ra gì, thì đời này ngoại tôn nữ của bà coi như xong.

Sáng sớm hôm sau, Lâm ca cầm theo quyển Luận Ngữ đã chép xong đến cho Quý Ương xem.

Quý Ương cả đêm trằn trọc không ngủ được, nàng sợ đây chỉ là một giấc mơ, mãi đến lúc trời sáng, nghe tiếng gà gáy mới chợp mắt.

Lúc này Lâm ca đến tìm nàng, nàng mệt đến nỗi không mở nổi mắt.

Quý Ương dùng ngón tay đỡ trán, chậm rãi lật quyển Luận Ngữ Lâm ca chép, mới xem được hai chương đã không nhịn được mà ngáp một cái, khóe mắt ướt đẫm nước, nhìn mọi thứ cũng mờ mờ ảo ảo.

Huỳnh Chi đứng bên cạnh nhìn không ra tiểu thư có gì khác thường, nhưng rõ ràng lại khác với trước kia.

Một lát sau Huỳnh Chi mới bừng tỉnh, ngày thường nếu có người khác ở đây, tiểu thư dù mệt mỏi cũng sẽ ngồi nghiêm chỉnh, không để người ta bắt lỗi, chứ không phải như bây giờ, tựa nửa người, vừa yếu ớt vừa mềm mại.

"Tốt lắm."

Lâm ca cúi đầu đứng bên cạnh, nghe Quý Ương nói tốt lắm mới sáng mắt lên, thở phào nhẹ nhõm.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

"Vậy đệ sẽ bóc hạt đào cho biểu tỷ." Lâm ca ngồi xuống bên cạnh nàng, bảo nhũ mẫu theo hầu lấy đồ ra.

Tôn bà bà đặt giỏ lên bàn, không yên tâm nói: "Thiếu gia cẩn thận đừng để tay bị thương."

Quý Ương nhìn giỏ hạt đào, đều đã bóc vỡ vỏ, chỉ cần bóc ra là ăn được, nàng ăn hai ba hạt rồi bảo Lâm ca về.

"Tiểu thư ngủ thêm chút nữa đi." Huỳnh Chi dọn dẹp bàn rồi đỡ Quý Ương.

Quý Ương đã không còn buồn ngủ, nàng nói với Huỳnh Chi: "Ngươi đi tìm hai hạ nhân lanh lợi một chút để dò la xem hôm qua có những ai đến trang viên."

Huỳnh Chi hôm qua nhìn thấy Quý Ương cất miếng ngọc bội vào áo đã sững sờ. Nàng cắn môi, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ tiểu thư thực sự đã động lòng với người đó.

Quý Ương hiểu rõ suy nghĩ của Huỳnh Chi, cũng không định phủ nhận, chỉ giục: "Mau đi đi."

Huỳnh Chi không dám chậm trễ, lập tức đi dò hỏi.

May mà hôm qua đến trang viên không nhiều người, ngoài vài người thợ đến sửa chữa nhà phía tây, chỉ có Nhị gia nhà họ Diệp cùng vài vị đại nhân đến bàn về vụ tháp Phật. Trong số những người đến có Bùi đại nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-3.html.]

Nghe lời của Huỳnh Chi, trong lòng Quý Ương gần như đã chắc chắn, người cứu nàng nhất định là Bùi Tri Diễn.

Gió ấm xào xạc thổi làm cửa sổ rung rinh, đôi môi đỏ mọng của Quý Ương khẽ mím, đôi má trắng mịn cũng ửng hồng, không rõ là vui mừng hay căng thẳng.

Quý Ương khẽ mỉm cười, nàng đã không thể chờ đợi để gặp hắn.

Lão phu nhân bảo Quý Ương dưỡng bệnh cho tốt, nhưng nàng nằm đến ngày thứ ba thì không thể chịu nổi, sáng sớm liền đi thỉnh an lão phu nhân.

Lão phu nhân thấy nàng hồi phục tốt, sắc mặt cũng tốt hơn mới yên tâm.

"Thuốc vẫn phải tiếp tục uống thêm vài ngày, tuy rằng nước mùa hè không lạnh, nhưng thân thể phụ nữ vốn yếu, không thể để bị thương tổn." Lão phu nhân ân cần dặn dò.

Quý Ương gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ngoại tổ mẫu yên tâm."

Kiếp trước nàng vì chìm trong nước quá lâu suýt không cứu được, sau đó thân thể luôn không khỏe.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

Quý Ương cố ý nhắc đến Bùi Tri Diễn: "Mấy đêm nay con luôn mơ màng lo sợ, mơ thấy mình lại rơi xuống nước." Nàng nói, đôi mắt đỏ lên vì sợ hãi: "Nếu không phải có người tốt bụng cứu giúp, con e rằng không thể gặp lại ngoại tổ mẫu nữa."

Những điều Huỳnh Chi có thể hỏi thăm, lão phu nhân từ lâu đã tra rõ, theo lời Quý Ương thì người đó mang họ Bùi, ngày hôm đó đến trang viên chỉ có một người mang họ này.

Thế tử phủ Định Bắc Hầu.

Cha hắn, Bùi hầu gia, là Phiêu Kỵ Đại tướng quân uy danh lẫy lừng, mẫu thân hắn, phu nhân Tần thị, là con gái của Thiếu phó, được Hoàng thượng sắc phong làm cáo mệnh phu nhân, cô mẫu là Hiền phi nương nương, thật sự là vô cùng quý trọng.

Lão phu nhân suy nghĩ phức tạp, Thế tử cứu Quý Ương xong liền rời đi, hẳn là không muốn dính dáng gì.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lão phu nhân an ủi Quý Ương vài câu, cố tình không nhắc đến việc đã biết người cứu nàng là ai, mà kéo Quý Ương ngồi nói chuyện phiếm.

Không lâu sau, Giang phu nhân cũng đến, cùng với mấy vị phu nhân của các hương thân, Quý Ương cũng đã từng gặp qua, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bầu bạn.

Không biết bằng cách nào mà câu chuyện lại chuyển đến Quý Ương.

Lư phu nhân cười nói: "Tính tình của Ngọc nhi điềm đạm, dịu dàng, thật là đáng yêu, không như nhi nữ nhà ta, chẳng có chút dáng vẻ của tiểu thư."

Quý Ương trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, thực ra căn bản không nghe rõ họ nói gì.

Nàng thấy Lư phu nhân nhìn mình với vẻ mặt hiền hòa, ngẩn người một chút rồi cười ngọt ngào hơn, trong lòng vẫn đang nghĩ họ nói gì.

Diệp lão phu nhân vỗ vỗ tay Quý Ương, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, cười nói với Lư phu nhân: "Ai nói vậy, nhi nữ nhà phu nhân cũng đáng yêu mà, sao không mang con bé đến đây, ta cũng đã một năm chưa gặp con bé rồi."

Lư phu nhân cười: "Nó đi với ca ca ra cửa hàng thu tiền rồi."

Nhà phu quân Lư phu nhân buôn bán dược liệu, trong nhà từng có người đỗ cử nhân, ở huyện Vũ Thanh cũng là gia đình có tiếng tăm.

Nhi nữ mình không làm bà yên tâm, nhìn Quý Ương dịu dàng, xinh đẹp, Lư phu nhân cảm thấy rất hài lòng.

"Không biết sau này công tử nhà nào có phúc lấy được Ngọc nhi."

Lúc này trời đã về chiều, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên người Quý Ương, như phủ lên một lớp lụa mỏng, tóc bên mái nhẹ rủ, đôi mắt đẹp lấp lánh.

Lời trêu chọc của Lư phu nhân khiến Quý Ương đỏ mặt, nhẹ cúi đầu, trả lời khéo léo: "Hôn nhân là do phụ mẫu quyết định."

Không ai biết lúc này trong áo lót của nàng có giấu một miếng ngọc bội của nam nhân, trong lòng cũng đã chọn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play