Sau tiếng va chạm lớn, binh sĩ xung quanh không ai dám động đậy, đều đồng loạt buông vũ khí, quỳ xuống xin tha mạng.

Diệp Thanh Huyền và Lương Vương bị áp giải dưới đất, mưa làm họ ướt sũng, giống như những con ch.ó mất chủ.

Diệp Thanh Huyền chăm chăm nhìn xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu, tại sao lại thành ra thế này, Bùi Tri Diễn phát hiện ra kế hoạch từ lúc nào! Gã không cam tâm!

Một đôi giày đen xuất hiện trước mắt, Diệp Thanh Huyền từ từ ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người tới, đã bị một cú đá cực mạnh hất văng ra.

Cơn đau xé lòng khiến gã mấy lần ngất đi, không kịp thở, bàn chân kia lại đè nặng lên n.g.ự.c hắn.

Diệp Thanh Huyền nghe thấy tiếng xương sườn mình gãy.

“Ta có từng nói với ngươi, nếu còn lần sau, hãy tự mà cân nhắc.” Giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên từ trên cao, Bùi Tri Diễn nhìn xuống người dưới chân mình, ánh mắt đầy sát ý.

Diệp Thanh Huyền phun ra một ngụm máu, cười gằn, răng hắn dính đầy m.á.u đỏ, trông giống như ác quỷ.

Mưa trút xuống khuôn mặt sắc lạnh của Bùi Tri Diễn, hắn đạp mạnh hơn, cơn đau khiến Diệp Thanh Huyền co giật toàn thân, hét lên đau đớn.

Thẩm Thanh Từ vội vàng chạy tới, kéo Bùi Tri Diễn lại từ phía sau: ‘‘Còn đạp nữa là gã sẽ c.h.ế.t đấy!”

Bùi Tri Diễn lạnh lùng cười: ‘‘Chết thì chết.”

Thẩm Thanh Từ thấy hắn không giống như đang đùa, vội nói: ‘‘Ít nhất hãy để gã khai thêm một chút gì đó.”

Bùi Tri Diễn nhìn Diệp Thanh Huyền, kẻ đã bắt đầu trợn trắng mắt, thở ra không vào được, khinh thường dời ánh mắt đi.

Cơn đau xé tim n.g.ự.c từ từ dịu đi, Diệp Thanh Huyền cúi người thở hổn hển, ho sặc sụa, mỗi tiếng ho đều phun ra máu.

Bùi Tri Diễn chán ghét lùi lại nửa bước.

“Ngươi đã tìm thấy Quý Ương chưa? Là ta đã đưa nàng đi.” Diệp Thanh Huyền nằm dưới đất hỏi.

Thẩm Thanh Từ nhíu mày, gã đúng là muốn chết?

“Ha, hahaha.” Diệp Thanh Huyền cười điên cuồng: ‘‘Ngươi có biết ta…”

Bùi Tri Diễn không để hắn nói tiếp, nâng chân đá mạnh vào cằm gã Diệp Thanh Huyền bị hất mạnh, đầu ngoẹo sang một bên, thậm chí không kịp rên lên đã ngất lịm.

“Phiền phức.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-109-2.html.]

Bùi Tri Diễn quay người, bước đi trong mưa.

Thẩm Thanh Từ cầm ô cúi xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của Diệp Thanh Huyền, chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.

Không biết Bùi Tri Diễn có đá gãy hàm gã không, còn có thể nói được không, nhưng may mắn là tay gã vẫn còn có thể viết.

Thẩm Thanh Từ lắc đầu đứng dậy: ‘‘Áp giải gã đi.”

Quý Ương ngồi không yên đợi ở tiền viện, dù Bùi Tri Diễn đã cam đoan mấy lần, nhưng nàng vẫn lo sợ rằng người sẽ xông vào phủ là những quan binh mang đao kiếm.

Ngồi trong sảnh một lúc, nàng quyết định ra hành lang chờ đợi.

“Phu nhân, mưa lớn, người lại đang bị thương, hãy vào trong nhà chờ.” Huỳnh Chi và Bích Hà lo lắng theo sát bên cạnh nàng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lúc nãy Thế tử bế Quý Ương vào nhà khiến hai người sợ đến mức không dám thở mạnh.

Quý Ương lắc đầu: ‘‘Ta sẽ đợi ở đây.”

Nàng muốn khi Bùi Tri Diễn quay về, nàng sẽ gặp ngay được hắn.

Quý Ương không biết mình đã chờ bao lâu, mưa dù không rơi xuống hành lang nhưng cũng làm nàng lạnh lẽo từ trong ra ngoài, thời gian cứ thế trôi qua, Quý Ương không chỉ chân tay lạnh toát, mà cả lòng cũng bắt đầu run rẩy.

Trong mơ hồ nàng nhìn thấy có người bước ra từ màn mưa, trái tim nàng đang treo lơ lửng bỗng chốc hạ xuống.

Nước mắt không thể kiềm chế được nữa, sự việc trong mơ đã không xảy ra, hắn không chết! Tốt quá rồi!

Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, Quý Ương không bận tâm đến trời vẫn đang mưa, nàng nhấc váy chạy đến ôm chầm lấy hắn.

Bùi Tri Diễn cũng nhìn thấy nàng, nhanh chân bước đến.

Quý Ương nhào vào lòng hắn, kiễng chân ôm chặt lấy cổ hắn, giọng khàn đặc, thì thầm: ‘‘Phu quân đã trở về, chàng đã trở về!”

Bùi Tri Diễn cảm nhận được nàng đang run rẩy, từng lời nói đều chứa đựng sự quyến luyến và ỷ lại vào hắn.

Bùi Tri Diễn ôm chặt nàng vào lòng, liên tục hôn lên khuôn mặt nàng, nếm được vị nước mắt ấm áp, càng khiến hắn đau lòng không nỡ rời xa: ‘‘Ừ, ta đã trở về, ta nói rồi sẽ không lừa dối Quý Ương mà.”

Quý Ương khóc đến không thể nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.

Cao Nghĩa đứng bên cạnh che ô cho hai người, cúi đầu, không biết phải nhìn đi đâu.

Bùi Tri Diễn lo Quý Ương bị cảm lạnh, hôm nay nàng đã bị kinh sợ quá nhiều rồi: ‘‘Chúng ta về nhà trước đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play