Đi vòng vài vòng, Quý Ương dần thả lỏng, đôi môi nở nụ cười thích thú. Đây là lần đầu tiên nàng thử cưỡi ngựa, trước đây nàng chưa từng dám chạm vào.

“Công chúa... ta tự cưỡi được rồi.”

“Công chúa đừng nghịch nữa!”

Từ xa vang lên một giọng nói căng thẳng, khiến Quý Ương tò mò quay đầu lại nhìn. Nàng thấy Phó Đạm đang ngồi lắc lư trên ngựa, mặt mũi tái nhợt, còn Sở Hằng Nga đứng bên cạnh cười híp mắt, tay cầm roi ngựa đùa giỡn.

Quý Ương vừa thấy thương hại vừa không nhịn được cười.

“Còn cười người ta nữa.” Bùi Tri Diễn trêu chọc nàng.

Quý Ương không lên tiếng nữa, nhưng Bùi Tri Diễn biết nàng rất ngại ngùng, nên không trách móc thêm.

Hắn mỉm cười, đưa dây cương cho nàng: ‘‘Ương Ương thử cầm dây cương xem sao.”

Quý Ương không dám nhận, lo lắng hỏi: ‘‘Ta  có thể không?”

“Có ta ở đây, không có gì là không thể.”

Nhận được sự động viên, Quý Ương lấy hết can đảm cầm lấy dây cương. Bùi Tri Diễn cúi xuống, chỉ nàng cách điều khiển ngựa.

Khi thấy con ngựa đi theo hướng nàng điều khiển, đôi mắt Quý Ương không giấu nổi niềm vui, nàng quay lại, môi mỉm cười nói với Bùi Tri Diễn: ‘‘Ta  làm được rồi.”

“Ừ.” Bùi Tri Diễn cũng mỉm cười, trong đôi mắt hắn chỉ có hình bóng của nàng.

Tim Quý Ương bỗng đập loạn nhịp, vội quay đầu đi, không dám nhìn hắn nữa. Nàng nắm chặt dây cương, tự hỏi bản thân mình đang bị làm sao…

Bùi Tri Diễn dạy rất tận tình, sau một lúc luyện tập, Quý Ương đã có thể tự mình cưỡi ngựa chầm chậm, chỉ là nàng vẫn chưa dám thúc ngựa chạy nhanh.

Bùi Tri Diễn hỏi: ‘‘Cưỡi lâu như vậy chắc nàng cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi một lát nhé?”

Quý Ương gật đầu, rồi được hắn bế xuống ngựa.

Trời đã ngả hoàng hôn, Sở Hằng Nga đã cho người chuẩn bị rượu thịt, mọi người cùng ngồi lại thưởng thức.

Quý Ương tuy không nói nhiều, nhưng nghe mọi người trò chuyện rôm rả, nàng cũng thấy thú vị. Bùi Tri Diễn thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho nàng, nàng cứ lặng lẽ ăn.

Khi ly rượu trước mặt đã được rót đầy, Bùi Tri Diễn cầm lên đưa cho nàng: ‘‘Ương Ương cũng uống một chút nhé.”

Tửu lượng của Quý Ương không tốt, nhưng thấy Sở Hằng Nga và Bùi Ngưng đều uống, nàng không muốn làm mất hứng, bèn nâng ly uống cạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-103-3.html.]

Rượu mạnh lập tức làm cổ họng nàng cháy rát, Quý Ương cố gắng kiềm chế, không để mình ho, đôi mắt nàng đỏ hoe vì rượu.

Bùi Tri Diễn chỉ muốn nàng uống thử một chút, không ngờ nàng lại uống cạn ly, hắn nhướng mày khen ngợi: ‘‘Không ngờ Ương Ương lại uống rượu giỏi như vậy.”

Mặt Quý Ương đỏ lên, nàng cứ nghĩ rượu này giống như rượu trái cây nàng thường uống ở nhà, đâu ngờ lại là loại rượu mạnh như vậy.

Khi nàng vừa bình tĩnh lại, Bùi Tri Diễn lại rót thêm rượu cho nàng: ‘‘Ương Ương tửu lượng tốt như vậy, ta cũng phải uống cùng nàng.”

Quý Ương vừa uống mạnh vừa nhanh, nên say rất nhanh, mắt nàng dần lộ vẻ mơ màng.

“Ta  không thể uống thêm…”

Bùi Tri Diễn nhìn chăm chú vào đôi môi còn vương chút rượu của nàng, giọng khàn khàn nói: ‘‘Chỉ một chút thôi.”

Bùi Ngưng và những người khác vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ, còn Bùi Tri Diễn thì nửa ôm Quý Ương, dịu dàng dụ nàng uống rượu, bóng dáng cao lớn của hắn che khuất nàng dưới ánh hoàng hôn.

Bùi Tri Diễn nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng lạc thần, mấy lần muốn hôn nàng, nhưng ngại có người khác ở đây.

“Về thôi nhé?” Hắn hỏi khẽ.

Ánh mắt mơ màng của Quý Ương trở nên tỉnh táo hơn: ‘‘Không, chúng ta uống rượu tiếp.” Giọng nàng hơi lớn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Suỵt, suỵt.” Bùi Tri Diễn vội vàng đưa tay bịt miệng nàng: ‘‘Ương Ương say rồi.”

Cô gái nhỏ không chịu thừa nhận, bắt chước hắn hạ giọng nói: ‘‘Ta  không say.”

Bùi Tri Diễn xoa trán, nàng đã say thật rồi. Hắn nghĩ mình đã cho nàng uống hơi nhiều.

May mắn thay, dù say, nàng vẫn ngoan ngoãn, không làm ồn, cũng không quấy rầy người khác, những người xung quanh cũng không nhận ra nàng đã say.

Dù nàng không chịu về, nàng vẫn ngồi yên trong lòng hắn, giọng nhẹ nhàng, thỏ thẻ đòi uống thêm rượu.

Bùi Tri Diễn bị nàng làm cho ruột gan như thiêu đốt, vừa định nói thì từ phía bên kia bàn, Thẩm Thanh Từ lại ném đôi đũa về phía họ.

“Nếu muốn nói chuyện riêng tư thì về nhà mà nói.”

Bùi Tri Diễn cũng rất muốn về, hắn vòng tay siết chặt lấy Quý Ương, chuẩn bị đưa nàng về.

Quý Ương hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì, nhưng vẻ mặt vô cùng ủy khuất.

Bùi Tri Diễn vừa khóc vừa cười, nói: “Không đi đâu cả.” Nhưng không đi cũng không thể ở lại chỗ này, nhìn lên bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, hắn nói: “Ta đưa Ương Ương đi cưỡi ngựa, được không?”

Quý Ương nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cười tươi: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play