Từ Quý phủ gia trở về, Bùi Tri Diễn để Quý Ương đi nghỉ ngơi trước, còn mình thì vào thư phòng.
Về chuyện Diệp Thanh Huyền, hắn không nhắc đến một lời, như thể đó chỉ là chuyện không quan trọng, nhưng ngược lại, trong lòng Quý Ương lại cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, lòng không yên tháo những chiếc trâm cài trên đầu, suy đoán xem Bùi Tri Diễn liệu có giận hay không.
Huỳnh Chi bước tới cầm lấy lược, vừa chải tóc cho nàng, vừa khuyên: “Phu nhân, hay là người đi xem thế tử ra sao.”
Quý Ương đang cúi đầu, nghe vậy liền phản ứng mạnh mẽ lắc đầu, nàng không muốn đi, nếu hắn thực sự giận, nàng tránh mặt thì hơn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi thấy vậy không khỏi lo lắng: ‘‘Phu nhân, tương lai còn dài, người không thể để bây giờ đã có hiềm khích với thế tử.”
Chuyện hôm nay, thế tử tuy không nói gì, nhưng nam tử ai mà không để tâm.
Nàng biết tiểu thư mình bị ép buộc gả cho thế tử, thế tử chắc chắn cũng hiểu rõ, nhưng dù sao đã thành thân rồi, còn có thể làm gì khác được.
Huỳnh Chi nói đủ điều mới khiến Quý Ương miễn cưỡng đứng dậy.
Nàng bảo Bích Hà chuẩn bị một ít trà bánh, rồi bưng đi đến thư phòng.
Chưa kịp đến thư phòng, Quý Ương đã bắt đầu muốn bỏ cuộc. Càng đến gần, nàng càng cảm thấy lo lắng, nhìn Huỳnh Chi như cầu cứu, giọng thì thầm như muỗi kêu: ‘‘Hay là thôi đi.”
Nàng định bưng khay quay lại, nhưng Huỳnh Chi liền chặn đường nàng: ‘‘Thế tử quan tâm đến người, người chỉ cần nói một lời ngọt ngào, chắc chắn hắn sẽ không truy cứu nữa.”
Thế tử đối xử với tiểu thư nhà mình thế nào, Huỳnh Chi đều nhìn thấy, có thể nói là chăm sóc hết mực.
Quý Ương bị ép buộc tiến vào thư phòng với vẻ mặt khổ sở.
Cao Nghĩa đang đứng bên ngoài thư phòng, vừa xoa bụng vừa than thở vì ăn no, thấy Quý Ương đến, mắt hắn sáng lên, lớn tiếng nói: “Thế tử phu nhân đến rồi.”
Bùi Tri Diễn tự nhiên nghe thấy lời của Cao Nghĩa, tay đang cầm bút khẽ dừng lại, một giọt mực nhỏ xuống giấy, hắn khẽ chặc lưỡi, rồi cuộn tờ giấy lại.
Đôi lông mày sắc bén hơi cau lại, nhưng khóe miệng lại nở ra một nụ cười.
Quý Ương bị tiếng gọi lớn của Cao Nghĩa làm cho căng thẳng, nàng hít một hơi, hỏi: “Thế tử có ở bên trong không?”
“Có, có.” Cao Nghĩa như đón được cứu tinh, vội vàng đẩy cửa mời Quý Ương vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-99.html.]
Quý Ương do dự lùi lại một bước, rồi mới bước qua ngưỡng cửa.
Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, Bùi Tri Diễn đứng trước bàn, chiếc áo bào cổ tròn của hắn được mở khuy, cổ áo phanh ra, vẻ phóng túng toát ra từ xương tủy làm tim Quý Ương đập mạnh.
Bùi Tri Diễn đặt bút xuống, ánh mắt hơi có vẻ dò xét đặt lên người Quý Ương, mỗi lần hắn nhìn nàng như vậy, Quý Ương đều cảm thấy toàn thân không thoải mái, chỉ muốn trốn đi.
Bùi Tri Diễn nhẹ giọng hỏi: “Sao lại đến đây?”
Quý Ương lặng lẽ đẩy khay trà bánh trong tay về phía trước: ‘‘Vừa rồi ở buổi tiệc ta thấy ngài ăn không nhiều, nên ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị một ít đồ ăn.”
Bùi Tri Diễn không nói gì, bầu không khí quá yên lặng khiến Quý Ương cảm thấy bối rối, Huỳnh Chi đã bảo nàng nói lời ngọt ngào, nhưng nàng đâu biết phải nói gì.
Thôi thì cứ nói rõ ràng mọi chuyện, hắn muốn tin thì tin, không tin cũng không còn cách nào khác.
Quý Ương lấy hết can đảm nói: “Chuyện hôm nay, ta muốn giải thích với ngài.”
Bùi Tri Diễn im lặng một lát, rồi không biểu lộ cảm xúc, hắn khẽ vẫy tay gọi nàng: ‘‘Lại đây.”
Chỉ hai từ ngắn ngủi nhưng đã làm tan biến hết dũng khí của Quý Ương, nàng thậm chí muốn bỏ chạy: ‘‘Ngài có phải đang giận không?”
Bùi Tri Diễn nhìn vào đôi mắt nàng đang run rẩy, giọng hắn trở nên mềm mỏng hơn, nhẹ nhàng dỗ dành: ‘‘Nàng qua đây, ta sẽ nói cho nàng biết ta có giận không.”
Quý Ương cắn môi, do dự một hồi rồi chậm rãi đi vòng qua bàn, nhưng chưa kịp đến gần thì Bùi Tri Diễn đã kéo nàng vào lòng, Quý Ương gần như lảo đảo ngã vào vòng tay hắn.
“A.” Quý Ương khẽ kêu lên, hai tay nắm chặt lấy áo hắn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp liên tục.
Bùi Tri Diễn phát ra một tiếng cười trầm, lồng n.g.ự.c hắn rung lên theo tiếng cười, hắn dựa lưng vào ghế tựa, để Quý Ương ngồi trên đùi mình: ‘‘Gan nhỏ như vậy, ngã một chút là nàng có thể bị thương sao.”
“Dù có ngã cũng có ta đỡ nàng mà.”
Quý Ương cảm thấy mặt nóng bừng lên, lúc này hắn chẳng phải đang làm đệm cho nàng sao.
“Thực ra ta có chút vui mừng.” Bùi Tri Diễn đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, Quý Ương bị giữ chặt trong lòng hắn, thậm chí cảm thấy khó thở.
Nàng không hiểu, sao hắn lại có thể cảm thấy vui mừng.
Bùi Tri Diễn giải thích cho nàng: ‘‘Đây là lần đầu tiên Ương Ương chủ động đến tìm ta.”
Hắn vốn muốn tự sắp xếp lại cảm xúc rồi mới gặp nàng, nhưng nàng lại tự mình đến, mang theo sự e dè, cẩn trọng, bất kể vì lý do gì, điều này có phải cho thấy nàng cũng có chút quan tâm đến hắn rồi không.