Mỗi bước đi của Quý Ương, chân lại run rẩy, nàng thầm trách Bùi Tri Diễn cả ngàn lần, cố nén sự mệt mỏi, đau nhức mà tiến về phía trước.

Nhận thân xong liền phải vào cung tạ ơn hoàng ân, đây là lần đầu tiên Quý Ương vào cung, ngồi trên xe ngựa đã bắt đầu lo lắng bất an, trong đầu nàng lẩm nhẩm nhớ lại những quy củ mà nữ quan đã dạy trước đó.

Bùi Tri Diễn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình, Quý Ương vừa chạm vào hắn liền ngồi không yên, dây thần kinh trong đầu căng cứng.

"Căng thẳng à?"

Quý Ương ngẩn người, vừa định lắc đầu nói không, thì nghe hắn cười nói: ‘‘Ta hỏi là vào cung, có căng thẳng không."

Quý Ương giật mình, biết mình không giấu được sự kháng cự đối với hắn, nhưng sao hắn lại chẳng có vẻ tức giận chút nào, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bùi Tri Diễn từng nói thích nàng, nhưng nàng mãi chẳng hiểu nổi hắn vì sao lại thích nàng, thích nàng đến mức nào.

Mỗi khi Quý Ương chìm đắm trong suy nghĩ, nàng sẽ vô thức dùng móng tay cào nhẹ vào lòng bàn tay mình, Bùi Tri Diễn mắt nhanh tay lẹ nắm lấy tay nàng: ‘‘Đâu ra thói quen xấu, không được cào nữa."

Quý Ương bị nắm chặt tay, không thể động đậy, toàn thân cảm thấy không thoải mái, nhỏ giọng lẩm bẩm: ‘‘Ngài sao cả chuyện này cũng quản."

Bùi Tri Diễn gật đầu: ‘‘Ừ, quản."

Hắn nhìn thấy khuôn mặt hơi phồng lên của Quý Ương, đưa ngón tay mình cho nàng, Quý Ương không hiểu gì nhìn hắn.

Bùi Tri Diễn nhướng cằm: ‘‘Không phải thích cào sao." Cấm không cho cào thì lại tỏ vẻ ấm ức.

Quý Ương không rõ mình sai ở đâu mà nắm lấy ngón tay hắn bị nhét vào lòng bàn tay mình, tay hắn rất đẹp, giống như tay của người đọc sách, khớp xương rõ ràng, khác biệt ở chỗ lòng bàn tay và đầu ngón tay có một lớp mỏng của vết kiếm, là dấu vết của việc cầm kiếm lâu năm.

Quý Ương thật sự dùng móng tay cào một cái, còn không nhẹ, là dùng sức bấm vào, nhận ra mình đã làm gì, nàng vội vàng xoa xoa ngón tay Bùi Tri Diễn: ‘‘Không làm ngài đau chứ?"

Tiểu cô nương thật sự nghĩ hắn giống như nàng, yếu ớt đến mức chỉ cần chạm nhẹ là in dấu sao? Sức lực ấy chẳng khác nào gãi ngứa.

Bùi Tri Diễn nhíu mày: ‘‘Xoa thêm chút nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-97-2.html.]

Quý Ương nghiêm túc xoa bóp ngón tay cho hắn, Bùi Tri Diễn hơi nghiêng người, chống tay lên trán, ánh mắt dịu dàng chứa đầy nụ cười nhìn nàng.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài Kim Thủy Kiều, Quý Ương theo Bùi Tri Diễn đi đến Dưỡng Tâm Điện.

Gặp qua Thừa Cảnh Đế, Bùi Tri Diễn lại dẫn nàng đến Vĩnh Ninh Cung bái kiến Nghiêm Phi nương nương, đến khi rời khỏi Vĩnh Ninh Cung đã là giờ thân.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mặt trời đã không còn chói lọi như trước, dần dần lặn về phía tây, trời cũng bắt đầu có tuyết rơi.

Bùi Tri Diễn giúp nàng chỉnh lại áo hồ cừu trên vai, lòng bàn tay áp lên má nàng: ‘‘Lạnh không?"

Quý Ương thấy có không ít quan viên đang trực ban từ Văn Hoa Điện và Vũ Anh Điện bước ra, mặt nàng đỏ lên, khẽ lắc đầu nói nhỏ: "Không lạnh, chúng ta mau đi thôi."

Giọng nàng bỗng trở nên nhẹ nhàng, trong hàng quan viên đó, nàng nhìn thấy Diệp Thanh Huyền.

Gã khoác một chiếc áo bông màu trắng, thân hình gầy gò, ánh mắt ngây dại nhìn về phía Quý Ương.

Nhìn thấy ánh mắt chợt cứng đờ của Quý Ương, Bùi Tri Diễn liếc mắt nhìn theo, hai người đối diện, hắn khẽ nâng cằm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt của Diệp Thanh Huyền thoáng qua một tia lạnh lẽo như rắn độc, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra. Gã khẽ nhíu mày, một nụ cười đắng chát hiện lên trên môi, nhẹ nhàng gật đầu chào Quý Ương.

Trong cơn tuyết rơi dày đặc, trông gã như một kẻ thần trí suy sụp.

Diệp Thanh Huyền trong lòng Quý Ương vốn là một người rất khác biệt, ít nhất trước đây nàng thực sự tin rằng mình sẽ gả cho gã, và cũng đã sẵn sàng để làm như vậy.

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y dưới lớp áo hồ cừu, giờ đây mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

Bàn tay đang siết chặt bỗng được một bàn tay ấm áp nắm lấy, Quý Ương giật mình quay lại, ánh mắt bỗng mơ màng.

Bùi Tri Diễn mím chặt môi, không hề tỏ ra để ý, chỉ khẽ cười nhạt nói: "Đi thôi."

Trên đường, Bùi Tri Diễn không nhắc đến Diệp Thanh Huyền, Quý Ương cũng chẳng có lý do gì để nhắc đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play