“Để ta tự làm được rồi.” Quý Ương nhìn thấy ánh mắt của Bùi Tri Diễn rơi xuống người mình, hàng mi dài không che được chút u tối trong đáy mắt của hắn. Nàng thở dốc, hoảng hốt muốn đứng dậy.
Bùi Tri Diễn cúi người xuống, ép tay nàng lại: ‘‘Ngồi yên.”
Hơi rượu cùng với hương thơm từ người hắn quấn lấy nhau, từng chút một bao trùm lấy Quý Ương, giam cầm nàng trong thế giới chỉ có hai người họ.
Nàng căng cứng lưng, khó khăn nuốt nước bọt, như con thú nhỏ rơi vào bẫy của thợ săn.
Bùi Tri Diễn khẽ cười, chậm rãi đưa môi đặt lên đôi mắt nàng. Hàng mi mềm mại của nàng chạm khẽ vào môi hắn, những âm thanh nghẹn ngào, yếu ớt vang lên từ trong cổ họng.
Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng ngậm lấy hàng mi của nàng, ác ý kéo nhẹ, khi hắn miễn cưỡng rời đi, Quý Ương đã đỏ bừng từ khóe mắt đến cổ, đôi mắt nàng ướt át, trông đến đáng thương vô cùng.
Nàng cảm thấy Bùi Tri Diễn thực sự muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Đôi mắt ướt đẫm cố gắng nén lại giọt lệ, thân mình run rẩy không ngừng, Bùi Tri Diễn thật sự không nỡ để nàng khóc sớm như vậy.
Dù sao thì nếu bây giờ đã rơi lệ, lát nữa sẽ thế nào đây.
Hắn điều chỉnh hơi thở, ngồi xuống bên giường, nói: “Quay lưng lại, ta giúp nàng tháo phượng quan xuống.”
Quý Ương nắm chặt áo cưới, nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên, nàng nghĩ rằng không nhìn thấy hắn thì sẽ thoải mái hơn, nhưng kết quả lại càng thêm bất an.
Bùi Tri Diễn không vội vàng, từ tốn tháo phượng quan phức tạp và hoa lệ trên đầu nàng, những cây trâm khảm đá quý bị hắn tùy tiện ném lên bàn nhỏ bên cạnh.
Mái tóc đen mềm mại theo phượng quan mà buông xõa xuống vai, Bùi Tri Diễn vô tình dùng đầu ngón tay giúp nàng vuốt nhẹ, những ngón tay dài như trúc của hắn cuốn lấy một lọn tóc, xoay tròn.
Mỗi lần sợi tóc bị kéo lên, Quý Ương lại run rẩy, hơi thở của nàng hỗn loạn vô cùng, nhưng người phía sau vẫn giữ thái độ thản nhiên, không nhanh không chậm.
Bùi Tri Diễn khẽ ngẩng đầu, mắt hơi cụp xuống, không nói một lời, hắn vén lọn tóc rơi trước mắt Quý Ương ra sau tai, ánh mắt lướt qua đôi tai ửng đỏ của nàng, hắn nắm lấy khuyên tai trên tai nàng, nhẹ nhàng tháo xuống.
Khuyên tai kéo theo thùy tai, làm hắn hài lòng khi thấy làn da nàng nổi lên một tầng đỏ nhạt, Bùi Tri Diễn nuốt khan, cười khẽ: ‘‘Ương Ương, ta nghĩ rằng ta không thể nhịn được nữa rồi.”
Quý Ương ngạc nhiên quay đầu lại, Bùi Tri Diễn cũng từ từ ngước mắt lên, trong mắt hắn chỉ còn lại một mảng tối đen.
Ánh mắt đầy dục vọng của hắn khiến Quý Ương run rẩy, nàng nắm chặt tấm đệm bên dưới, cắn nhẹ đầu lưỡi, ngập ngừng nói: “Ngài... không cần nhịn.”
Nàng đã gả cho hắn rồi, dù trong lòng có sợ hãi đến đâu, cũng không thể kháng cự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-96.html.]
Giọng nói nhỏ nhẹ đầy yếu đuối, Bùi Tri Diễn từ từ vuốt tóc nàng, đặt tay lên sau cổ nàng, từ từ cúi xuống, áp môi lên môi nàng.
Hắn hôn nàng thật nhẹ nhàng, chậm rãi chuyển động, dịu dàng tiến sâu vào giữa đôi môi nàng, cho đến khi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé đang trốn tránh của nàng.
Quý Ương nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy, không biết từ khi nào đôi tay nàng đã nắm chặt lấy áo hắn, nàng phát ra những âm thanh yếu đuối, đầu óc dường như bị khuấy động, chưa từng có cảm giác như thế này, toàn thân mềm nhũn, nóng bừng, đến mức không thể suy nghĩ được gì nữa.
“Ta có lẽ không thể kiểm soát được... nhưng ta sẽ cố gắng.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương còn chưa hiểu được lời hắn nói, cơ thể đã bị đặt lên trên chiếc giường mềm mại, áo cưới nặng nề không biết từ lúc nào đã bị ném xuống đất.
Bùi Tri Diễn nhìn xuống nàng từ trên cao, đôi mắt hơi hẹp để lộ ra một ánh đỏ mờ, lấp lánh quyến rũ, vô cớ mê hoặc lòng người.
Bên tai nàng là tiếng thở gấp của chính mình, Bùi Tri Diễn quỳ một chân bên cạnh nàng, tay nắm lấy mắt cá chân của nàng.
Nàng chú ý thấy hắn đột nhiên ngừng động tác, bằng giọng nói mang theo tiếng thở dài, hắn nói: ‘‘Ương Ương ở đây có một nốt ruồi nhỏ.”
Quý Ương cứng đờ trong giây lát, rồi mới phản ứng lại hắn đang nói đến đâu, trên bắp chân nàng có một nốt ruồi đỏ nhỏ, nhưng không rõ ràng lắm, làm sao hắn có thể nhận ra ngay lập tức!
Quý Ương co chân lại, lui về phía sau.
“Đừng động.”
Giọng nói của Bùi Tri Diễn khàn khàn, ngón tay hắn chầm chậm vuốt ve nốt ruồi chu sa đỏ thắm ấy.
Quý Ương vô lực nhắm mắt lại, chân vẫn bị hắn giữ chặt, nàng cắn môi hỏi bằng giọng đứt quãng: ‘‘Ngài xem kỹ chưa?”
“Xong rồi.” Giọng nói của Bùi Tri Diễn như đang trấn an nàng.
Nhưng chưa kịp để Quý Ương thở phào nhẹ nhõm, nàng lại nghe hắn nói: “Cho ta hôn một cái.”
Hắn thật sự cúi xuống hôn lên nốt ruồi ấy, lưỡi hắn l.i.ế.m nhẹ nhàng đầy thân mật.
Quý Ương xấu hổ đến mức muốn chết, nàng nhục nhã dùng tay che lên mắt mình.
Nhưng nụ hôn của hắn vẫn tiếp tục men theo làn da mà tiến lên trên, Quý Ương cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nàng run rẩy khóc nấc lên.
Trong đêm tân hôn, người hầu ở Tiêu Hoàng Các tất nhiên không dám nghỉ ngơi, họ chờ đợi bên ngoài để sẵn sàng hầu hạ khi được gọi.
Huỳnh Chi lòng đầy bất an nhìn về phía chính phòng nơi ánh nến chập chờn, những tiếng khóc thút thít đứt quãng truyền ra rõ ràng từng chữ.
Tiểu thư đã khóc đến mức này, sao thế tử lại không biết thương xót nàng ấy lần đầu tiên, Huỳnh Chi âm thầm oán trách trong lòng.