Ánh mắt lướt qua giờ sinh tháng đẻ của hai người, dừng lại ở dòng chữ cuối cùng, nụ cười trên mặt hắn tắt hẳn, nhìn trụ trì trước mặt hỏi: “Xin hỏi trụ trì, có phải quẻ này bị sai không?”
Trụ trì nói: “A Di Đà Phật. Thế tử cứ yên tâm, quẻ hợp số này không thể sai.”
Nếu không sai, sao lại là quẻ xấu, Bùi Tri Diễn cười: ‘‘Chắc chắn là sai rồi.”
Giọng điệu hắn lạnh lùng, không chấp nhận sự phản đối.
Trụ trì giật mình: ‘‘Điều này…”
Bùi Tri Diễn ra lệnh mang bút mực và một quyển sách trống tới, từng nét từng chữ viết ra giờ sinh tháng đẻ của hắn và Quý Ương, cuối cùng viết chữ “cát”.
Hắn không quan tâm đến những giới hạn của lễ giáo thế tục, càng không tin vào những lời phán đoán cát hung này, hắn muốn cưới Quý Ương, thì không ai có thể ngăn cản.
Buổi tối Trung Thu, chợ có hội đèn lồng, đây là Trung Thu cuối cùng của Quý Ương ở Quý phủ trước khi xuất giá, Quý Yến đã hứa sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo hội đèn lồng.
Sau khi dùng cơm tối, hai người chuẩn bị ra khỏi phủ, gia nhân vội vã vào báo: ‘‘Thế tử cầu kiến.”
Quý Ương thần sắc thay đổi, sao hắn lại đến vào lúc này, nàng vô thức nép sát vào bên Quý Yến.
Quý Yến vốn đã không vừa ý Bùi Tri Diễn ở bất cứ điều gì, thấy muội muội sợ hãi như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: “Không gặp, bảo hắn quay về chỗ cũ đi.”
Quý Đình Chương mặt mày nghiêm nghị quát mắng: ‘‘Con bây giờ là một biên tu của Hàn Lâm Viện, một quan thất phẩm, sao ăn nói và hành động lại không biết chừng mực thế này?”
Quý Yến bị mắng không dám nói thêm lời nào: ‘‘Con biết lỗi rồi.”
Quý Đình Chương nói: “Mau mời vào.”
Bùi Tri Diễn bước tới trong ánh trăng, dù không cố ý nhìn, hắn cũng ngay lập tức nhận ra Quý Ương.
Một bộ váy dài thanh lịch màu trắng ngà, đứng rụt rè bên cạnh ca ca, làn da vốn đã trắng hơn tuyết, giờ lại thêm bông hoa đỏ tươi vẽ bằng chu sa trên trán, đẹp tựa như một đóa hoa đang chờ ngày nở rộ.
Bùi Tri Diễn chào Quý Đình Chương và Trần thị, sau đó bảo Cao Nghĩa mang lễ vật lên, cười nói lý do mình đến: “Ta đến để đưa Ương Ương đi chơi hội đèn lồng.”
Quý Yến cười nhạt: “Ta tự mình đưa A Ương ra ngoài, không cần ngài phải bận tâm.”
Quý Ương cũng không nhìn hắn, lặng lẽ đứng bên cạnh gật đầu, chiếc trâm trên tóc cũng theo đó mà khẽ đung đưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-94-2.html.]
Bùi Tri Diễn thấy vậy chỉ muốn cười, quả nhiên có chỗ dựa, con thỏ nhỏ này càng thêm can đảm.
Bùi Tri Diễn cười không sao cả: ‘‘Vậy ta cùng Quý Yến huynh và Ương Ương đi cùng nhau.”
Quý Yến đáp: “Tùy ngài.”
Bùi Tri Diễn nhìn tiểu cô nương nhíu mày, hỏi Quý Dao: ‘‘Dao nhi không đi sao?”
Quý Dao vốn đang giận dỗi vì Trần phu nhân không cho đi, nghe thấy Bùi Tri Diễn hỏi, liền nắm lấy tay Trần phu nhân nói: “Mẫu thân, người cho con đi nhé, con hứa sẽ không làm người tức giận nữa.”
Trần phu nhân không tiện giáo huấn con gái trước mặt Bùi Tri Diễn, đành gật đầu đồng ý.
Thế là bốn người cùng ra khỏi phủ. Trên phố chợ đông nghịt người, xe ngựa không thể di chuyển, chỉ có thể xuống xe mà đi bộ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Dao nắm tay Quý Yến, hứng khởi chen lên phía trước, Quý Ương không theo kịp hai người họ, đứng trông ngóng một hồi rồi chỉ biết lẽo đẽo theo sau Bùi Tri Diễn.
Bùi Tri Diễn quay đầu đưa tay về phía nàng, Quý Ương nhìn bàn tay hắn, chần chừ không dám nắm lấy.
“Đưa tay cho ta.” Bùi Tri Diễn vừa nói vừa nắm lấy tay nàng, những ngón tay dài đan chặt vào tay nàng: ‘‘Người đông như vậy, lỡ lạc mất thì ta biết tìm nàng ở đâu?”
Quý Ương bị hắn nắm lấy tay, lòng bàn tay cảm thấy tê dại.
Hai bên bờ sông là những người bán hàng gánh trên vai, trên cầu thì bày đầy những câu đố đèn lồng, Quý Ương lơ đãng nhìn xung quanh.
“Thích gì nào?” Bùi Tri Diễn hỏi nàng.
Quý Ương chỉ vào chiếc đèn lồng hoa có thể đổi được khi đoán đúng câu đố: ‘‘Cái này có được không?”
Trên bàn có sẵn giấy bút, chỉ cần viết câu trả lời lên giấy rồi mang đến cho chủ quán là có thể đổi được quà. Nàng muốn xem chữ của hắn thế nào.
Bùi Tri Diễn tưởng nàng muốn gì đó, thấy nàng hỏi cẩn trọng như vậy, hắn nhướn mày cười nói: “Tất nhiên rồi, Ương Ương muốn gì cũng được.”
Quý Ương biết hắn là người nói những lời vô lại gì cũng dám, nàng cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ: ‘‘Một chiếc đèn lồng là đủ rồi.”
Bùi Tri Diễn cầm bút viết câu trả lời lên giấy một cách dễ dàng, Quý Ương đứng bên cạnh hắn, nhìn chữ viết mạnh mẽ không che giấu sự sắc bén trên giấy, trong lòng bất chợt run lên.
Chữ của hắn giống hệt với chữ trong cuốn sách đó.
Nàng đã từng cố gắng tập theo những chữ đó, nhưng không thể nào tái hiện được sự mạnh mẽ trong nét bút.