Quý Ương thấp thỏm mấy ngày, không thấy Bùi Thế tử đưa sách đến, cũng đã sai Huỳnh Chi đến thư trai hỏi, nhưng cũng không có sách ở đó, đoán rằng hắn đã quên, cũng tốt, quên rồi thì càng tốt.

Quý Ương chỉ có chút tiếc nuối cuốn sách của mình.

Sau giấc nghỉ trưa, Trần phu nhân sai người đến gọi Quý Ương qua.

“Không biết mẫu thân gọi con đến có việc gì.” Quý Ương ngoan ngoãn ngồi trên ghế thêu, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, gương mặt nở nụ cười dịu dàng.

Trần phu nhân cười nói: “Vừa rồi phu nhân của Định Bắc Hầu gửi thiệp mời dự tiệc thu, mẫu thân định đưa con và Dao nhi cùng đi.”

Nhà họ Quý từ trước đến nay không giao tình gì với Định Bắc Hầu phủ, khi nhận được thiệp mời, Trần phu nhân cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vì là lời mời của Hầu phủ, tất nhiên không thể xem nhẹ, nên phải đi dự tiệc.

Quý Ương nghe thấy ba chữ Định Bắc Hầu, tay đặt trên đùi lập tức siết chặt.

Nàng suýt nữa buột miệng từ chối, nhưng mãi sau mới mấp máy môi, nói: “Con có thể không đi được không?”

Trần phu nhân giải thích: “Mẫu thân biết con thích yên tĩnh, không thích những chỗ ồn ào, nhưng đây là ý của tổ mẫu con, muốn con ra ngoài đi lại, đừng mãi ở trong phòng.”

Quý  lão phu nhân vẫn luôn kéo dài chuyện hôn nhân của Quý Ương và Diệp Thanh Huyền, có lẽ là có ẩn ý gì đó, nên lần này mới muốn nàng dẫn theo Quý Ương cùng đi.

Trần phu nhân thì cho rằng Diệp Thanh Huyền tuổi trẻ tài cao, đã vào Lại bộ, tương lai tiền đồ không thể đo đếm, nhưng lời của lão phu nhân thì bà không dám trái ý, chỉ đành làm theo.

Quý Ương không nghĩ nhiều như Trần phu nhân, nàng chỉ sợ gặp phải Bùi Tri Diễn, phu nhân Định Bắc Hầu bỗng nhiên gửi thiệp, nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Quý Ương nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể đi. Nhưng nàng lại quen nghe lời trưởng bối, cắn môi nói: “Con biết rồi.”

Tiệc thu diễn ra sau ba ngày, sáng sớm hôm đó Quý Ương đã sai Huỳnh Chi báo với Trần phu nhân rằng mình không khỏe, không thể đi cùng.

Quý  lão phu nhân còn đích thân đến thăm nàng, Quý Ương dùng tay xoa mạnh làm đỏ mặt, vì dùng sức quá nhiều, đôi má nàng đau rát.

Nàng mềm yếu dựa vào thành giường, kéo dài âm điệu khi nói: ‘‘Nội tổ mẫu, người đừng lo lắng, con nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi.”

Vì căng thẳng sợ bị phát hiện đang nói dối, giọng nói mỏng manh của Quý Ương không thể kiểm soát được mà run rẩy, nghe qua lại càng giống như đang thực sự không khỏe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-90.html.]

Quý lão phu nhân thấy nàng đã như vậy rồi, cũng đành thôi: ‘‘Vậy con nghỉ ngơi cho tốt.”

Quý Ương ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay đang nắm chặt trong tay áo mới thả lỏng ra.

Lão phu nhân lại dặn Huỳnh Chi: “Đi mời đại phu đến xem cho cô nương.”

Trong lòng bà thở dài, thân thể yếu ớt của Quý Ương, sao dưỡng mãi vẫn chưa khỏe lên được.

Quý Ương nghe nói muốn mời đại phu, liền nói lắp bắp: ‘‘Không, không cần đâu ạ, con nằm một lát sẽ khỏe thôi.”

Lão phu nhân không cho phép từ chối: ‘‘Vẫn nên để đại phu xem qua.”

Quý Ương đành phải nằm trên giường giả vờ không khỏe, trong lòng nàng đập thình thịch, ánh mắt ngấn nước, trông thật sự giống như đang rất khó chịu, đại phu cũng không chẩn đoán được gì, chỉ đành kê chút thuốc bổ dưỡng.

Đợi khi trong phòng không còn ai, Quý Ương mới khẽ rên một tiếng, kéo chăn che lên mặt, việc nói dối thật sự quá khó khăn.

Chiêu Nguyệt Cư là một biệt viện của Định Bắc Hầu phủ nằm ở phía nam thành, bao quanh là sông núi, khung cảnh thanh nhã yên tĩnh.

Bùi Tri Diễn đến không phải là sớm, hắn giao ngựa cho người gác cổng, rồi hỏi một cách bâng quơ: ‘‘Phủ họ Quý đã đến chưa?”

Người gác cổng đáp: “Bẩm thế tử gia, đã đến rồi ạ.”

Trong mắt phượng hẹp dài của Bùi Tri Diễn lóe lên một chút ý cười, hắn chắp tay sau lưng đi vào trong.

Tần phu nhân bày tiệc trong rừng mai ở Chiêu Nguyệt Cư, các phu nhân ngồi riêng một bàn, cười nói chuyện trò.

“Thế tử gia đến rồi.”

Không biết ai là người nói trước, mọi người trong tiệc đồng loạt nhìn về phía người có dáng vẻ cao lớn, mày mắt như tranh vẽ.

Chẳng nói đến thân phận tôn quý của Bùi Tri Diễn, chỉ riêng vẻ ngoài trời ban ấy cũng đủ khiến nữ tử nghiêng lòng say đắm.

Tuy e thẹn không dám nhìn thẳng, nhưng lại len lén đưa mắt, hy vọng được hắn để ý.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bùi Tri Diễn coi như không thấy, đưa mắt nhìn quanh bàn tiệc, nhưng không thấy bóng dáng của Quý Ương, nụ cười lơ đãng trên khóe môi hắn lập tức biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play