Khi được Bùi Tri Diễn nửa đỡ nửa ôm đưa lên xe ngựa, nàng đã mệt đến mức không mở nổi mắt.

“Đến nơi nhớ gọi ta.” Quý Ương nhắm mắt, tựa vào cổ chàng, môi khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng.

Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, giọng nói ấm áp xen lẫn tiếng cười: “Biết rồi, nàng ngủ đi.”

Ngày Sở Hằng Nga xuất giá được định vào tháng Chín, còn nửa năm nữa. Sứ thần Nguyệt Đài trước tiên trở về Nguyệt Đài để chuẩn bị lễ cưới, chỉ có Lam Song ở lại để chờ đến ngày Sở Hằng Nga xuất giá, cùng trở về Nguyệt Đài.

Tuy nhiên, trong thời gian này cũng không được yên ổn, Sở Hằng Nga không còn làm loạn đòi lui hôn nữa, nhưng lại quyết tâm trêu tức Phó Đạm đến chết.

Không những ba ngày hai lần đưa hai hộ vệ tuấn tú ra ngoài cung dạo chơi, mà còn đi đến những nơi nuôi dưỡng nam tử thanh lâu.

Còn với Lam Song, mỗi lần gặp nhau thì như oan gia ngõ hẹp, suýt nữa gây ra sóng gió lớn.

Ngày hôm đó, khi Sở Hằng Nga vừa ra khỏi cung thì bị Lam Song chặn lại, Lam Song liếc nhìn hai hộ vệ bên cạnh Sở Hằng Nga, rồi vung roi lên cao.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chỉ nghe “chát” một tiếng, bụi đất trên mặt đất bị cuốn lên.

Sở Hằng Nga mặt không đổi sắc, mỉm cười: “Cửu muội đi đâu mà mang theo bực tức thế này?”

“Ai là muội của ngươi!” Lam Song tức tối: “Ngươi lại định đi đâu nữa?”

Nàng ấy đã nghe nói, mấy hôm trước Sở Hằng Nga đã đi đến thanh lâu, ai biết được nàng đã làm gì trong đó, sao nàng có thể không biết giữ gìn phẩm hạnh như vậy!

“Ta đi đâu còn phải báo với ngươi sao?” Sở Hằng Nga cũng không nể nang, nói với hai người bên cạnh: “Đi thôi.”

“Không được đi!” Lam Song lại vung roi lên.

“Ngươi muốn đánh người mà sẽ là tẩu tẩu tương lai của mình sao? Phạm thượng, vô lễ.” Sở Hằng Nga khoanh tay trước ngực, nói một cách hùng hồn, không quan tâm đến việc mình đã làm gì.

“Ngươi xứng đáng làm chị dâu ta sao?” Lam Song nhìn nàng với ánh mắt khinh thường: ‘‘Ta sẽ viết thư báo cho huynh trưởng, để huynh ấy biết ngươi đã làm những chuyện tốt đẹp gì.”

Mắt Sở Hằng Nga sáng lên, ước gì nàng ta đi mách, nàng nheo mắt cười: “Trước đây ta đã nói rồi, nếu Ngũ Vương tử của các ngươi không ngại mang mũ xanh thì cứ việc cưới.”

“Ngươi!” Nếu không có người hầu cận bên cạnh ngăn cản, Lam Song đã xông lên đánh nàng rồi.

Sở Hằng Nga ngẩng cao đầu, hừ một tiếng: “Trì Phong, Trì Vân, đi săn với ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-85-2.html.]

Trong Thục Phàm Các, Quý Ương nghe Bùi Ngưng kể lại sự tình một cách sinh động, nàng nhíu mày đến mức không giãn ra được.

“Nàng ấy thật sự là quá mức bướng bỉnh.”

Bùi Ngưng cũng cảm thấy có phần quá đáng, nhưng vẫn thấy chấp nhận được, nàng cười nói: “Tẩu quên rồi sao, trước đây nàng ấy còn bắt Phó Đạm, tức Ngũ Vương tử, vẽ tranh các công tử rồi giúp nàng ấy chọn phò mã nữa cơ mà.”

Quý Ương nghe mà vừa khóc vừa cười.

Bùi Ngưng nói: “Tính tình của nàng ấy là thế, có qua có lại, không bao giờ chịu thiệt.”

Quý Ương thở dài, cười lắc đầu.

Bùi Ngưng lấy một miếng bánh đậu xanh bỏ vào miệng nhai chậm rãi, rồi nói: “Nhưng cũng có ngoại lệ, với huynh trưởng thì nàng ấy không dám như thế.”

Bùi Ngưng nhìn xung quanh, đảm bảo không thấy bóng dáng của Bùi Tri Diễn rồi mới nói: “Huynh trưởng từ nhỏ đã rất khôn khéo, hai chúng ta không ít lần bị huynh ấy trêu chọc.”

“Nhưng từ khi huynh ấy trở về từ biên cương, làm Thiếu khanh Đại Lý Tự, đã như biến thành người khác, ra vẻ đạo mạo, văn nhã…” Bùi Ngưng hích vào vai nàng, cười đùa: “Nhưng cũng đúng, không thế sao lừa được tẩu về làm tẩu tẩu tốt thế này.”

Quý Ương tất nhiên biết tại sao hắn thay đổi tính tình, nàng cúi đầu cười: “Đừng nói bậy.”

Quý Ương dừng lời, nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa trong vườn, Miên Miên cưỡi trên chiếc ngựa gỗ do Bùi Tri Diễn làm, hai chân nhỏ xíu đạp tới đạp lui, đầu buộc hai b.í.m tóc nhỏ đung đưa, miệng cười khúc khích không ngừng.

Nghiên Nghiên thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh, tay cầm trống lắc, ánh mắt chăm chú nhìn Miên Miên cưỡi ngựa, không hề làm ồn, chờ khi nào Miên Miên chơi đủ thì nhường lại cho mình.

Bùi Ngưng nói với Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên muốn cưỡi ngựa, thì dùng trống lắc đổi với tỷ đi.”

Nghiên Nghiên không biết có hiểu hay không, nhưng cậu bé đã đưa chiếc trống lắc trong tay mình đến trước mặt Miên Miên, miệng phát ra những âm thanh êm ái, ngọt ngào.

Miên Miên không chút ngần ngại nhận lấy chiếc trống lắc, lắc lư chơi đùa, nhưng lại không chịu rời khỏi lưng ngựa.

Nghiên Nghiên nhìn xuống đôi tay trống trơn của mình, không có ngựa, cũng không còn trống lắc, môi cậu bé bặm lại, đôi mắt bắt đầu rưng rưng như sắp khóc.

"Quả thật Miên Miên giống hệt cha nó hồi bé." Bùi Ngưng nhìn Nghiên Nghiên mặt mày ủ rũ, không khỏi nhớ lại bản thân mình: ‘‘Ngày xưa ta cũng bị ca ca bắt nạt như thế này."

"Muội đang nói xấu gì ta đó?"

Bùi Tri Diễn chưa thấy người đã nghe tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play