Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Quý Ương đã thức dậy.

Huỳnh Chi vào báo: “Thế tử gia nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Quý Ương lặng lẽ gật đầu, bảo Huỳnh Chi mang theo những vật dụng cần thiết, rồi bước ra khỏi Tiêu Hoàng Các.

Ngoài cổng hầu phủ, Bùi Tri Diễn đứng bên cạnh xe ngựa chờ nàng, không thấy bóng dáng Lục Niệm, Quý Ương hơi do dự, bước tới hỏi.

Bùi Tri Diễn nói: “Vừa rồi phủ Lục có gửi lời nhắn, Lục Khiêm đã đưa nàng ấy thẳng đến bến thuyền, nàng ấy đang đợi nàng ở đó.” Hắn ngừng một lát rồi nói: “Để ta tiễn nàng đến đó.”

Quý Ương gật đầu, theo hắn lên xe ngựa.

Bến sông Giang Hà nằm ngoài thành, đi đến đó cũng mất gần một canh giờ, hai người ngồi đối diện hai bên xe ngựa, suốt dọc đường không nói một lời nào.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ra khỏi cổng thành, Cao Nghĩa chọn đường tắt mà không đi quan đạo, men theo con đường nhỏ ngoài thành, nơi quan lại và thương nhân ít lui tới, suốt quãng đường rất yên tĩnh, trong xe ngựa càng tĩnh lặng hơn.

Tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, Quý Ương mấp máy môi, một lúc lâu mới nói: “Chàng hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”

Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm vào nàng, tự cười giễu mình: ‘‘Ương Ương còn quan tâm sao?”

Thấy Quý Ương né tránh ánh mắt, Bùi Tri Diễn quay mặt đi, cổ họng khó khăn nuốt xuống: ‘‘Ta sẽ làm vậy, ta sẽ cố gắng tốt lên, rồi sẽ đến tìm nàng.”

Giọng Quý Ương rất nhẹ: ‘‘Ừ.”

Bên tai chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều đều, xe ngựa vẫn đang đi bình ổn thì bỗng nhiên bị Cao Nghĩa kéo dây cương, xe ngựa dừng lại đột ngột.

Bốn kẻ áo đen từ trên tường cao nhảy xuống, chặn đường đi, Cao Nghĩa đặt tay lên thanh kiếm bên hông, trầm giọng hỏi: “Kẻ nào? Dám cả gan chặn xe ngựa của Định Bắc Hầu phủ.”

Ngựa giẫm chân trên mặt đất, xe ngựa cũng theo đó mà lắc lư, Quý Ương hoảng sợ bám vào thành ghế, Bùi Tri Diễn cau mày kéo nàng vào lòng, an ủi: “Không sao đâu.”

Vừa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng đao kiếm chạm nhau, Quý Ương lo lắng trong lòng, một làn kiếm phong sắc bén đã c.h.é.m toạc rèm xe, trong tích tắc, Cao Nghĩa nhanh chóng vung kiếm lao tới, giọng lạnh lùng: “Gan to bằng trời!”

Đối đầu với bốn kẻ địch, dù Cao Nghĩa võ nghệ cao cường cũng dần dần rơi vào thế hạ phong, Quý Ương kinh hãi, những kẻ này rốt cuộc là ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-68-2.html.]

Bùi Tri Diễn trầm tĩnh nhìn ra ngoài, nói với Quý Ương: “Nàng đừng ra ngoài.”

Thân hình hắn nhanh như chớp, Quý Ương vừa đưa tay ra nắm lấy chỉ chạm vào một vạt áo của hắn, hắn mượn lực từ lưng ngựa nhảy lên, trong nháy mắt đã đoạt lấy thanh kiếm từ tay một tên thích khách.

Quý Ương lao ra ngoài khoang xe, chăm chú nhìn tình hình bên ngoài, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khi Bùi Tri Diễn nhập cuộc, tình thế bắt đầu xoay chuyển, chiêu thức của hắn nhanh nhẹn và tinh tế, mấy tên thích khách dần dần thất thế.

Quý Ương tìm kiếm bóng dáng của Huỳnh Chi, đột nhiên thấy kẻ đã bị tước kiếm lúc nãy bất ngờ rút ra từ thắt lưng một thanh kiếm mềm, nhắm thẳng vào Bùi Tri Diễn mà đ.â.m tới.

Quý Ương hoảng hốt, không chút do dự lao xuống xe ngựa, chạy tới phía sau Bùi Tri Diễn, định dùng thân mình chắn lấy mũi kiếm của tên thích khách.

Bùi Tri Diễn quay lại, sắc mặt lập tức biến đổi, thân hình hắn khẽ động, xoay người kéo nàng vào trong lòng.

Thanh kiếm dài đ.â.m xuyên qua vai hắn, lưỡi kiếm ló ra ngoài, m.á.u b.ắ.n lên mặt Quý Ương, nàng kinh hoàng, đồng tử co rút lại, Bùi Tri Diễn không chút do dự, dùng tay nắm chặt lưỡi kiếm, chỉ nghe một tiếng “keng”, hắn đã bẻ gãy thanh kiếm, không để cho Quý Ương bị bất kỳ tổn thương nào.

Máu tươi từ lòng bàn tay và vai hắn ồ ạt chảy ra.

Quý Ương hét lên đầy đau đớn: ‘‘Bùi Tri Diễn——”

Quý Ương toàn thân run rẩy, dùng tay bịt lấy vết thương của Bùi Tri Diễn, mắt ngấn lệ, thều thào: “Chàng đừng xảy ra chuyện, đừng có chuyện gì, Bùi Tri Diễn, Bùi Tri Diễn!”

Môi Bùi Tri Diễn tái nhợt, hắn muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, muốn nàng đừng khóc nữa, nhưng nghĩ đến tay mình đầy m.á.u nên từ bỏ.

“Ương Ương vẫn còn quan tâm đến ta.” Bùi Tri Diễn khẽ nhếch môi cười yếu ớt, dựa đầu vào vai Quý Ương rồi ngất đi.

Tên thích khách đ.â.m thanh kiếm kia rõ ràng không ngờ đến tình huống này, nhìn Cao Nghĩa một cái, trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Trong Tiêu Hoàng Các, các nha hoàn và gia nhân đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, bưng nước nóng và dược liệu vào ra liên tục.

Bích Hà dẫn Hứa thái y vừa vội vã đến vào trong phòng, lo lắng nói: “Hứa thái y, xin hãy nhanh chóng chẩn trị cho thế tử.”

Bùi Tri Diễn môi tái nhợt khô khốc, nhưng gương mặt lại đỏ bừng, nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, vết thương trên vai đã được xử lý sơ qua, còn Quý Ương vẫn mặc bộ y phục thấm m.á.u của hắn, tay nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, không ngừng dùng nhiệt độ từ lòng bàn tay mình để sưởi ấm cho hắn, đôi vai gầy yếu không ngừng run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play