“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Lan Tích nói: “Vào đi.”

Cửa mở, là Chu Uyển Nương mang bữa sáng đến.

Sở Cẩm Nghi vừa nhìn thấy nàng thì sắc mặt đã không tốt, giọng nói cũng đầy cay nghiệt: ‘‘Ngươi đến đây làm gì?”

Chu Uyển Nương chần chừ một lát rồi mới cẩn trọng tiến lên nói: ‘‘Thiếp thân đến hầu Quận chúa dùng bữa sáng.”

Sở Cẩm Nghi kiêu ngạo ngẩng cao đầu hừ một tiếng: ‘‘Ngươi cũng dùng bộ dạng mềm yếu giả vờ này để mê hoặc Lương Ứng An lên giường của ngươi đúng không.”

Chu Uyển Nương hoảng sợ nói: ‘‘Thiếp thân không dám.”

Sở Cẩm Nghi khinh bỉ: ‘‘Giống như ả họ Quý kia, nhìn mà phát ghê.”

“Quận chúa.” Lan Tích vội vàng ngăn cản, nhỏ giọng khuyên nhủ: ‘‘Người sao có thể quên lời dặn dò của Vương phi được.”

Sở Cẩm Nghi biết mình lỡ lời, Lương Ứng An ghét nhất là nàng nhắc đến Quý Ương.

Nàng mím môi, mẫu thân muốn nàng phải nhẫn nhịn trước mặt Lương Ứng An, phu xướng phụ tùy.

Những ngày qua quan hệ giữa nàng và Lương Ứng An đã hòa hoãn nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy ả tiện nhân này, nàng lại không kìm được cơn giận.

Sở Cẩm Nghi hít sâu một hơi, nói: “Để đó đi.”

Chu Uyển Nương bày bát đũa xong, mới cung kính cẩn trọng lui sang một bên.

Sở Cẩm Nghi đi đến bên bàn tròn ngồi xuống dùng bữa.

Chu Uyển Nương tinh ý nghe thấy từ xa có tiếng của Lương Ứng An, nàng cúi đầu che giấu ánh mắt lóe lên tia sáng.

Tiến lên cầm bát yến sào đường phèn trên bàn, nửa quỳ xuống, hạ mình nói: ‘‘Thiếp thân hầu người dùng bữa.”

Sở Cẩm Nghi cười nhạt: ‘‘Ai cần ngươi hầu.”

“Thiếp thân hầu người là bổn phận.” Chu Uyển Nương múc một thìa yến sào đưa lên trước.

Sở Cẩm Nghi ghét bỏ đẩy ra, Chu Uyển Nương không từ bỏ, lúc xô đẩy, nàng liếc thấy Lương Ứng An bước vào, giả vờ như không giữ được bát.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Một bát yến sào đường phèn một nửa đổ lên người Sở Cẩm Nghi, một nửa đổ lên tay nàng.

Sở Cẩm Nghi thét lên, đứng dậy, tát mạnh vào mặt nàng, Chu Uyển Nương ôm mặt hoảng sợ quỳ xuống: ‘‘Là lỗi của thiếp thân, xin Quận chúa tha thứ cho thiếp thân.”

“Ngươi đồ không có mắt.” Lan Tích bên cạnh Sở Cẩm Nghi còn định động thủ, Lương Ứng An đã quát lên ngăn cản.

“Ngươi là cái thứ gì mà dám động thủ với chủ tử.”

Chu Uyển Nương rơi lệ, tay bị yến sào làm bỏng đỏ: ‘‘Là lỗi của thiếp thân, Quận chúa bảo thiếp thân hầu hạ bữa sáng, nhưng thiếp thân ngay cả việc này cũng làm không xong.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-65-2.html.]

Sở Cẩm Nghi mắng: “Ngươi nói bậy bạ gì, rõ ràng là ngươi tự đến!”

“Thiếp thân biết Quận chúa không thích thiếp thân, vì thiếp thân giống tiểu thư họ Quý mà người ghét.” Chu Uyển Nương cắn môi khóc lóc: ‘‘Gia, xin đừng giận Quận chúa, tất cả là lỗi của thiếp thân.”

Sắc mặt Lương Ứng An tối sầm lại.

Sở Cẩm Nghi không ngờ Chu Uyển Nương là kẻ giỏi dùng tâm kế như vậy, đầy miệng dối trá, nhất thời tức giận đến mất khôn, mắng: “Tiện nhân, ngươi đúng là tiện nhân! Lan Tích, xé nát miệng ả cho ta!”

“Ta xem ai dám!” Lương Ứng An lạnh giọng quát: “Ngươi muốn thể hiện uy phong Quận chúa thì về Vương phủ mà thể hiện.”

Lương Ứng An nhìn Sở Cẩm Nghi từ đầu đến chân, lúc này nàng diện mạo nhếch nhác, y phục bị nước đường làm bẩn, so với Chu Uyển Nương, nàng càng giống một nữ tử thô tục: ‘‘Tiệc Thu Sơn ngươi không cần đi nữa.”

Sở Cẩm Nghi không dám tin kêu lên: “Lương Ứng An! Ngươi dám đối xử với ta như vậy!” Mắt đỏ ngầu giậm chân: ‘‘Là lỗi của ả, là lỗi của ả!”

Lương Ứng An ném lại một câu: ‘‘Ngươi cứ từ từ mà điên.” rồi kéo Chu Uyển Nương còn đang quỳ dưới đất đứng dậy.

Ra khỏi sân, Lương Ứng An nhìn Chu Uyển Nương hỏi: “Ngươi có sao không?”

Chu Uyển Nương nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nói: “Ngài xem giúp thiếp, mặt có còn đỏ không?”

Lương Ứng An thấy nàng cũng để ý đến dung mạo của mình, mỉm cười nói: “Chỉ đỏ một chút thôi, lát nữa sẽ hết.”

Chu Uyển Nương thở phào nhẹ nhõm: ‘‘Vậy thì tốt, lát nữa thiếp còn phải ra ngoài đến miếu Chức Nữ… không để lại dấu vết là được.”

Lương Ứng An hỏi: “Nàng muốn đi miếu Chức Nữ sao?”

Chu Uyển Nương mặt mang vẻ thẹn thùng: ‘‘Thiếp muốn đến miếu Chức Nữ treo một dải lụa đỏ ghi tên của chúng ta. Thiếp đã luyện viết tên ngài nhiều lần, giờ đã viết rất đẹp rồi.”

Lương Ứng An dù không có nhiều tình cảm với Chu Uyển Nương, nhưng thấy nàng chân thành như vậy cũng cảm động.

Gã nhớ lại một năm trước, gã từng lừa Quý Ương viết tên hai người lên dải lụa đỏ và treo ở miếu Chức Nữ. Khi đó, gã thực sự tin rằng họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, nhưng tất cả đã tan vỡ vì Bùi Tri Diễn!

Chu Uyển Nương nhẹ giọng nói: “Hôm nay là mùng 7 tháng 7, thiếp mong có thể ở bên ngài.”

Lương Ứng An nói: “Vậy nàng hãy cùng ta dự yến tiệc.”

Gã chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng nói xong liền hối hận. Thân phận của Chu Uyển Nương làm sao có thể tham gia yến tiệc được chứ.

Chu Uyển Nương liên tục lắc đầu: ‘‘Điều này sao có thể, không thể được, nếu để Vương gia biết, chắc chắn sẽ làm khó chàng.”

Lương Vương?

Lương Ứng An lạnh lùng cười: ‘‘Bảo nàng đi thì cứ đi.” Gã và Lương Vương như cá trên cùng một dây thừng, Lương Vương có thể làm gì gã được chứ.

*

Tiệc Thu Sơn chủ yếu là để Nghiêm phi nương nương chọn phò mã cho Tam công chúa. Các chàng trai được mời đến dự tiệc hầu như đều biết rõ điều này, ai nấy đều ra sức thể hiện, mong lọt vào mắt xanh của công chúa.

Thấy Sở Hằng Nga mặt đầy tức giận ngồi bên cạnh Nghiêm phi nương nương, Quý Ương không khỏi lo lắng, tiến lại gần Bùi Tri Diễn nói: ‘‘Phu quân có cách nào không?”

“Ừ?” Bùi Tri Diễn quay lại nhìn nàng, ánh mắt mang vẻ khó hiểu.

Quý Ương nhỏ giọng nói: “Chuyện của công chúa và Phó Đạm… chàng đừng nói là chàng không biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play