Còn một tiếng nói khác lại bảo hắn: Đừng tin, chỉ có thể tin vào những gì bản thân nhìn thấy, phải giữ nàng lại, để nàng trong tầm mắt của mình.

Hai tiếng nói giằng xé trong đầu hắn, thực ra hắn có thể rõ ràng nhận ra, lần này Quý Ương không lừa hắn, tiếng nói kia chỉ là tâm ma của hắn không thể vượt qua.

Cao Nghĩa cứng đờ bước vào sân bẩm báo.

Bùi Tri Diễn ánh mắt hướng về một chỗ nào đó, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào rồi?”

Ở chỗ Quý Ương, Cao Nghĩa cùng lắm chỉ là khó mở miệng, nhưng ở trước mặt Bùi Tri Diễn, hắn lại không dám mở miệng.

Cao Nghĩa nuốt nước miếng, dáng vẻ như sẵn sàng chết: ‘‘Thế tử phi nói… đa tạ ngài.”

Bùi Tri Diễn mày cau chặt thành hình chữ Xuyên, hồi lâu mới phun ra một chữ: “Cút đi.”

Trong núi sương mù dày đặc, Quý Ương ôm một góc chăn, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng cũng bị sương che khuất một nửa, trông thật mờ mịt.

Quý Ương không chớp mắt nhìn trăng sáng đó, cho đến khi mắt đau mới nhắm mắt lại ngủ.

Ban đêm không ngủ được, nàng thường dùng cách này.

Hơi thở dần dần trở nên đều đặn.

Trong đêm đen tĩnh mịch, một âm thanh cực nhỏ vang lên, không ai chú ý, cửa phòng nơi Quý Ương ở bị đẩy mở rồi khép lại.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bùi Tri Diễn đứng trong bóng tối, nhờ ánh trăng, tham lam nhìn tiểu cô nương đang nằm trong chăn.

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhưng vẫn không thể kiềm chế được, bước lên phía trước.

Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nửa tháng không gặp, giờ người ở trước mặt, hắn không dám chạm vào nàng, không dám đánh thức nàng, cố hết sức kiềm nén.

Quý Ương trở mình, đá văng một góc chăn, đôi chân trắng như tuyết đè lên đầu gối hắn.

Bùi Tri Diễn sững người, mỉm cười dịu dàng, tư thế ngủ này không thể sửa được, không có hắn quản, thật sự không thể yên ổn, may mà bây giờ thời tiết ấm áp, nếu không cả đêm chẳng phải sẽ bị cảm lạnh sao.

Hắn khẽ gạt sợi tóc rơi trước mắt Quý Ương ra sau tai, đầu ngón tay chạm vào dái tai mềm mại, tức thì như có dòng điện chạy qua.

Sau một hồi do dự, Bùi Tri Diễn cuối cùng rút tay lại, hắn hoàn toàn không thể làm được việc sau khi chạm vào nàng mà vẫn kiềm chế được những ý nghĩ kinh khủng trong lòng.

Sợi tóc lướt qua má gây cảm giác ngứa khiến Quý Ương đang ngủ không yên ổn, nàng khẽ rên rỉ, lông mi run lên như muốn mở mắt.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

Tay của Bùi Tri Diễn dừng lại giữa không trung, hắn chăm chú nhìn gương mặt của Quý Ương, ánh mắt dần trở nên u tối, tỉnh dậy cũng tốt, vậy thì hắn không cần cẩn thận từng li từng tí không dám ôm nàng nữa.

Hắn đợi Quý Ương tỉnh lại, nhưng tiểu cô nương trở mình rồi lại ngủ say.

Bùi Tri Diễn nhìn nàng thật lâu, ánh mắt trở nên trong sáng, hắn không chạm vào nàng nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, cho đến khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng sắp xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hắn mới đứng dậy rời đi.

Sáng sớm, Huỳnh Chi hầu hạ Quý Ương dậy.

Nàng chải tóc cho Quý Ương, cười nói: “Thế tử phi đêm qua ngủ có ngon không?”

Thường ngày Quý Ương đều dậy sớm, hiếm khi hôm nay dậy muộn một chút.

Quý Ương gật đầu, nụ cười mang theo vị đắng, những ngày này nàng thường không ngủ ngon, chẳng lẽ là do đêm qua mơ thấy Bùi Tri Diễn nên không muốn tỉnh dậy.

Nhưng hắn lại không muốn gặp nàng, Quý Ương nhắm mắt, kìm nén cảm giác chua xót.

Dùng xong bữa sáng, Huỳnh Chi theo lệ thường bưng thuốc đã sắc tới, Quý Ương nhìn bát thuốc đen kịt kia, khẽ giọng nói: “Không uống nữa.”

Huỳnh Chi chỉ nghĩ rằng Quý Ương vừa ăn xong không nuốt nổi, nói: “Vậy nô tỳ đem đi hâm lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-61-3.html.]

Quý Ương lại nói: “Đổ đi, sau này cũng không cần sắc nữa.”

Uống thêm cũng có ích gì, nàng có thể tự mình mang thai sao.

Huỳnh Chi ngạc nhiên không hiểu, nghĩ lại mới hiểu ra, nàng biết đây là thuốc bổ thân, nhưng thế tử phi không biết, bây giờ nói không muốn uống nữa… chẳng lẽ không muốn có thai sao?

Huỳnh Chi nhất thời không biết làm thế nào, tình huống bây giờ là thế tử và tiểu thư đều không muốn có con nữa sao?

Tình cảnh này thật sự càng ngày càng rối loạn, Huỳnh Chi bưng thuốc đi ra ngoài, giậm chân đổ thuốc xuống đất.

Trong Dưỡng Tâm Điện, Cố Phái An, Bùi Tri Diễn cùng với Tả Đô Ngự Sử Vương Thiệu Bình cùng diện thánh.

Thừa Cảnh Đế trước mặt hai người không chút nể tình trách mắng Cố Phái An: ‘‘Cố khanh, trẫm tưởng rằng ngươi làm việc luôn luôn nghiêm cẩn, nhưng lần này sao lại hồ đồ đến mức suýt chút nữa để bọn tham quan thông thương kia thoát tội, để Diệp Mậu Hoa gánh tội thay.”

Cố Phái An cúi người nói: “Thần làm việc không chu toàn, xin bệ hạ trách phạt.”

Cố Phái An hiểu rõ mình tuy có “sơ sót” nhưng cũng xem như kịp thời ngăn chặn, chưa gây ra ảnh hưởng thực tế, chỉ là hắn không ngờ rằng, người mà hắn luôn nghĩ là bám chặt không buông lại là Bùi Tri Diễn, cuối cùng lại nhúng tay vào là Lương Vương, bọn họ xưa nay nước sông không phạm nước giếng… chuyện này, phải từ từ tính.

Thừa Cảnh Đế lặng nhìn Cố Phái An, ánh mắt đầy uy nghiêm, hồi lâu mới nói: “Nể tình ngươi phát hiện kịp thời, lần này coi như bỏ qua, án tiếp theo giao cho Đại Lý Tự và giám sát viên xử lý.”

Bùi Tri Diễn cùng Vương Thiệu Bình đồng thanh nói: “Thần tuân chỉ.”

Cố Phái An tuổi đã cao, ánh mắt vẫn sắc bén, hắn nhìn Bùi Tri Diễn, chuyện lần này qua đi, hắn lại đứng ngoài, liệu có đơn giản như vậy?

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

Bùi Tri Diễn bình tĩnh đáp lại, thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra ý nghĩ.

Thái giám cầm bút Từ công công vào bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Lương đại nhân cầu kiến.”

Thừa Cảnh Đế nói: “Hắn đến làm gì.”

Từ công công nói: “Bẩm bệ hạ, Lương đại nhân đến để biên soạn truyện ký cho bệ hạ.”

Thừa Cảnh Đế nâng chén trà uống một ngụm mới nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”

Bùi Tri Diễn đi cuối cùng, chạm mặt Lương Ứng An bước vào điện.

Lương Ứng An dừng bước hành lễ với hắn, Bùi Tri Diễn nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt dò xét lướt qua mặt hắn, rơi vào vết m.á.u trên cổ hắn, mắt hơi nhướng lên, cười hỏi: “Lương đại nhân đây là?”

Lương Ứng An đưa tay che cổ, trên mặt thoáng qua vẻ khó xử, cười giải thích: “Bị mèo trong nhà cào một cái.”

Lương Ứng An nhắc đến chuyện này liền cảm thấy nhục nhã, hắn chẳng qua ở phòng Chu Uyển Nương qua đêm, vậy mà Sở Cẩm Nghi phát điên lên gây sự với hắn.

“Thì ra là vậy.” Bùi Tri Diễn mỉm cười gật đầu: ‘‘Lương đại nhân mau vào đi, bệ hạ còn đang chờ.”

Quý Ương ở lại Bích Vân sơn trang đã hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian đó ngoại trừ Cao Nghĩa một lần mang đến một hộp bánh nguyệt, Bùi Tri Diễn giống như hoàn toàn biến mất.

Nàng chờ đợi, từ lúc đầu đầy lo lắng, rồi dần dần trở nên bình thản, cho đến khi không còn hy vọng nữa, cuối cùng chấp nhận rằng Bùi Tri Diễn không muốn gặp nàng.

Quý Ương hồn bay phách lạc ngồi trước bàn trang điểm, để mặc Huỳnh Chi chải tóc cho mình.

Huỳnh Chi nâng trâm lên cài cho Quý Ương, bỗng tay chạm vào cổ nàng: ‘‘Thế tử phi bị côn trùng cắn sao?”

Da trắng như tuyết gần tai in một dấu đỏ, nhưng nhìn không giống bị côn trùng cắn.

Quý Ương vô hồn ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn vào gương đồng, đồng tử chợt co rút lại.

Nàng do dự đưa tay sờ thử, không thấy sưng, cũng không thấy ngứa, hơn nữa nhìn chẳng giống bị muỗi đốt chút nào… trái lại giống như dấu vết sau khi thân mật để lại!

Mắt mở to kinh ngạc, đây là chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play