Tại nhã tọa tầng hai của Vân Bán Gian.

Thẩm Thanh Từ đặt viên trầm hương đang cháy vào lư hương, cười nói: “Ta thấy dạo này cửa ngõ nhà họ Lương sắp bị dẫm nát rồi.”

Ngồi bên cửa sổ, Bùi Tri Diễn nhướng mày, hờ hững nói: “Hằng năm chẳng phải cũng vậy sao.”

Chỉ cần có thể giành được ngôi vị cao trong kỳ thi, tức là cá chép vượt long môn, trở thành nhân vật được săn đón, không thiếu quan viên đến chúc mừng, trong đó không ít người muốn mời gọi làm hiền tế.

Thẩm Thanh Từ cười gật đầu, ánh mắt liếc xuống dưới đường, lập tức vui vẻ: “Còn khéo nữa chứ.”

Bùi Tri Diễn theo ánh mắt hắn nhìn xuống, thấy một đoàn người từ cầu Đình Tử đi tới, người được mọi người vây quanh chính là tân khoa trạng nguyên Lương Ứng An.

“Ngươi nói xem, hôm nay sao lại nỡ ra ngoài? Thường ngày nghỉ ngơi đến cả bóng dáng cũng không thấy.” Thẩm Thanh Từ giọng điệu trêu chọc.

Bùi Tri Diễn thu hồi ánh mắt, cầm chén trà nhấp một ngụm, không nói gì.

Hắn không thể nói là tự ép mình ra ngoài.

Không biết từ lúc nào, hắn phát hiện lòng chiếm hữu của mình ngày càng mạnh, gần như không muốn Quý Ương rời khỏi tầm mắt, thậm chí hy vọng nàng không ra khỏi phủ, cứ ở trong Tiêu Hoàng Các, ở trong phòng đó, ở trên giường chờ hắn.

Ý nghĩ này mỗi ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Hắn biết bản thân có vấn đề, rõ ràng người ở bên cạnh nhưng vẫn không cảm thấy yên lòng... nên chỉ có thể ép mình, tự nhủ không nên quá cực đoan.

Thẩm Thanh Từ không nhận ra, tiếp tục trêu chọc hắn: “Trước đây chẳng phải còn trốn đến Lai Châu đi dẹp loạn phỉ, bây giờ không vậy sao?”

Hắn thích nhìn Bùi Tri Diễn bị chọc tức, cười nói: “Có phải ngươi ném ngọc bội ở trên cầu này không?”

Bùi Tri Diễn cuối cùng cũng phản ứng, liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không nói chuyện không ai bảo ngươi là câm.”

Thẩm Thanh Từ không phục hừ một tiếng, đành im lặng.

“Cốc, cốc——”

Tiếng gõ cửa vang lên, Cao Nghĩa ngoài cửa thấp giọng nói: “Thế tử gia.”

Bùi Tri Diễn nói: “Vào đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-53.html.]

Cao Nghĩa đẩy cửa vào: “Bẩm thế tử, Thẩm đại nhân, Lương đại nhân ở ngoài xin gặp.”

Bùi Tri Diễn ngẩng đầu nhìn ra, thấy Lương Ứng An đứng nghiêm ngoài cửa, chỉ thấy được một góc áo, hắn nhạt giọng nói: “Còn không mau mời vào.”

Cao Nghĩa lùi lại một bước, Lương Ứng An bước vào, chắp tay chào hai người: “Hạ quan bái kiến hai vị đại nhân.”

“Lương đại nhân không cần đa lễ.” Bùi Tri Diễn mời gã ngồi xuống.

Lương Ứng An cười nói: “Hạ quan luôn muốn đến thăm Bùi đại nhân, chỉ là gần đây bận quá.”

Bùi Tri Diễn mỉm cười nói: “Ngươi và ta giờ là đồng liêu, thực không cần khách sáo.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lương Ứng An xua tay nói: “Nếu không nhờ phu nhân của ngài cứu giúp khi xưa, hạ quan e rằng khó có ngày hôm nay.”

Thẩm Thanh Từ hứng thú hỏi: “Còn có chuyện này sao?”

Bùi Tri Diễn khóe môi hơi nhếch, nụ cười cũng nhạt đi: ‘‘Khi đó đã nói rồi, chỉ là việc nhỏ.”

Lương Ứng An lại tự nhiên kể cho Thẩm Thanh Từ nghe chuyện xảy ra ở huyện Bình Thanh, trên mặt còn mang theo chút bất lực khi đó: ‘‘Khi đó may nhờ có Bùi đại nhân và phu nhân.”

Hắn cảm kích nhìn về phía Bùi Tri Diễn: ‘‘Huynh trưởng của phu nhân còn từng cho hạ quan mượn xem bài văn của ngài khi tham gia thi hội, khiến hạ quan được lợi ích không ít.”

Bùi Tri Diễn ngón tay lướt qua bề mặt chén trà, nhạt giọng nói: “Ngươi và Quý Yến giao tình tốt vậy sao?”

“Có thể nói là gặp nhau muộn màng.” Lương Ứng An nói: “Lúc đầu hạ quan còn không biết Quý huynh và phu nhân là huynh muội, cũng là tình cờ đến Quý phủ mới biết.”

Bùi Tri Diễn không động thanh sắc quan sát gã, dưới gương mặt ôn hòa giấu một sự sắc bén, Quý Ương chưa từng nói với hắn về việc gặp Lương Ứng An ở Quý gia, tính cả lần ở Đăng Cao Lâu, họ đã gặp nhau không ít lần.

Lương Ứng An nói chuyện tự nhiên, sự kính trọng đối với Bùi Tri Diễn đều hiện rõ trên mặt: ‘‘Nói rằng Bùi đại nhân và phu nhân là quý nhân của hạ quan cũng không quá, Thẩm đại nhân ngài nói hạ quan có đúng không?”

Thẩm Thanh Từ ngậm một ngụm trà gật đầu, nuốt xuống rồi nói: “Thật là như vậy, tiếc là ở đây không có rượu, nếu không ngươi phải kính một chén.”

Lương Ứng An vội rót một chén trà cho mình: ‘‘Vậy hạ quan lấy trà thay rượu.”

Hắn giơ chén trà lên, thấy Bùi Tri Diễn không động đậy, tự mình ngửa đầu uống cạn.

“Ta đã nhận chén trà này của Lương đại nhân, sau này chuyện này không cần nhắc lại nữa.” Bùi Tri Diễn cười, ánh mắt thanh nhã không để lộ chút tâm tư nào.

Hắn thực sự không thích nam nhân khác có chút quan hệ nào với Quý Ương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play