Trong kho hàng, bên chân Vương lão đầu đặt một cái gùi lớn, bên trong là khoai lang, khoai tây các loại, dư quang nhìn thấy Tiêu Thính Vân ở xa xa đang giúp thôn dân lấy hạt giống, tức khắc mặt già đỏ lên nhưng rất nhanh hắn lại đúng lý hợp tình. Nếu không phải bọn họ ném Tiêu Thính Vân ra sau núi, thì hắn cũng không được tiên nhân cứu mạng.
Vương lão đầu chủ động nói: "Tiêu công tử, lúc trước là lão đầu ta sai rồi, nếu thân thể ngươi đã tốt rồi, không bằng ngươi về nhà lão Vương ta ở đi? Ta bảo bà tử dọn dẹp một gian phòng rộng rãi, giường đệm bên trong sạch sẽ".
Vương lão đầu cảm thấy, tiên nhân cứu Tiêu Thính Vân cũng là tạm thời, nào có đạo lý phàm nhân lại luôn ở tại tiên cảnh? Nếu Tiêu Thính Vân ra khỏi tiên cảnh, cũng chỉ có thể về nhà lão Vương bọn họ ở. Dù sao cũng là người được tiên nhân cứu, lại có một tay sức lực tốt, nếu đến lúc đó có thể lấy con tiểu nữ nhi Thúy Thúy, xem như là con rể của Vương gia bọn họ, hắn cũng có thể nhìn Tiêu Thính Vân thuận mắt hơn.
Động tác trên tay Tiêu Thính Vân dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Hi, im lặng không lên tiếng, ánh mắt nặng nề.
Triệu Ngôn một bên đẩy mắt kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng nhạt, nói thầm bên tai Triệu Hi: "Hi Hi, hắn nhìn ngươi làm cái gì?"
Triệu Hi: "?" Làm sao nàng biết?!
Nhưng bị Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm, trong đầu Triệu Hi lại nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, nàng suy nghĩ một hồi, cười nói: "Sau này Tiêu Thính Vân ở nhà chúng ta đi"
Mới nói xong Triệu Hi phát giác ánh mắt hai anh trai nhìn nàng càng lúc càng không đơn giản...
Thôn dân ở đây đều chấn động, lập tức nhìn Tiêu Thính Vân bằng ánh mắt hâm mộ, tương lai còn có thể ở trong tiên cảnh?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play