Triệu Húc cười ra tiếng, nghĩ rằng tội phạm ở cục cảnh sát cũng có quyền lợi này, vì vậy hắn thả ngươi mang ra bên ngoài đi tiểu.
Sau khi Trương Tam sảng khoái lại bị Triệu Húc xách trở về, Trương Tam quỳ xuống đất run lẩy bẩy, miệng hô to tha mạng.
Triệu Húc đề nghị: "Nếu không mang tên sơn phỉ này đi báo quan?".
Triệu Hi lập tức lắc đầu: "Không thể báo quan, báo quan thì chúng ta giải thích thế nào?".
Cả nhà bọn họ mơ hồ xuyên qua, không có hộ tịch tại triều Thiên Khải! Cộng thêm bây giờ danh hào tiên nhân còn không có xác thực, bị quan phủ nhận định giả danh lừa bịp cũng có thể khiến cả bọn đều bị bắt a.
Trương Tam cũng biết mình rơi vào tay quan sai sẽ không có ngày tháng tốt lành, không ngừng dập đầu xin tha.
Triệu Chí Dân hỏi: "Ta nghe thôn trưởng nói các ngươi chiếm lấy sau núi không cho thôn dân đi vào? Còn giết quan sai".
Trương Tam nhìn sắc mặt của bọn họ, khóc lóc kể lể: "Chư vị tiên nhân, chúng ta cũng từng là dân lành, chưa từng hại quan binh, tuy nói hiện tại đã vào rừng làm sơn phỉ, nhưng vẫn luôn ở trên núi, một tháng để cho phụ nữ trong trại lên trấn đổi chút vải vóc và muối ăn, thật sự chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì".
Triệu Hi vẻ mặt do dự, Tiêu Thính Vân từ đầu chưa hề mở miệng bỗng nhiên lên tiếng: "Tay hắn quả thật chưa từng dính máu." Kẻ dính qua máu người không giống bộ dáng này của Trương Tam.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT