Điều này làm cho không ít người buồn bực, nếu đều là in ấn, vậy còn xây riêng một cái toà soạn để làm gì?
Xưởng in chữ rời có đầy đủ các chức năng, cho nên in báo không khó. Thế nhưng báo chí khác với sách vở, mỗi chữ đều phải được cân nhắc cẩn thận, càng không thể có chữ sai.
Cho nên Phùng Bình cực kỳ coi trọng việc này, kiểm đi kiểm lại đến ba lần, xác nhận là đúng rồi mới cho xưởng in tiến hành in ấn, ba ngày sau chính thức bán ra.
Đa số trẻ con ở thành mới đều được đi học, nhưng ở huyện Đào Nguyên còn có không ít trẻ con không được đi học, nghe nói cha mẹ bọn họ đều đang cố gắng tích góp, tranh thủ đưa hài tử nhà mình đến thành mới học chữ.
Những thứ khác bọn họ không biết, chỉ biết là người biết chữ được làm việc ở nhà xưởng, kiếm được nhiều tiền hơn so với đám người mù chữ bọn họ, cho nên bọn họ cũng không trông mong con cái nhà mình trở thành người đọc sách, chỉ hy vọng về sau có thể tìm được công việc tốt.
Trẻ con huyện Đào Nguyên ngày thường nếu không đi được học cũng chỉ biết trêu mèo trêu chó, một người phụ trách ở tòa soạn gom mấy chục đứa nhỏ lại, cười nói muốn để những đứa nhỏ này bán báo giúp bọn họ, đổi lấy tiền mua đồ ăn vặt.
Đám trẻ con vui mừng, mang theo chồng báo rao bán khắp hang cùng ngõ hẻm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play