Hoàng Hiên thấy thế bất đắc dĩ chắp tay cười nói: "Xem ra hôm nay không có cách nào mời Hi Hi tiên nhân dùng bữa trưa, lần sau sẽ lại mời nếu có cơ hội." Nếu đã như vậy, hắn cũng nên vội trở về an bài người đi mua lông cừu.
Triệu Hi cũng không chậm trễ, lên xe ngựa nhà mình trở về thành mới.
Lúc Triệu Hi về đến nhà, vị quan lại cưỡi ngựa kia đã xuống ngựa, kế bên đỗ chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đậm kia, chỉ thấy từ bên trong một bàn tay hơi có nếp nhăn vươn ra, màu da trắng bệch, gã sai vặt cưỡi ngựa tới vội vàng lấy ghế kê chân, cầm bàn tay kia đỡ ra một người.
Người nọ đấm đấm vào thắt lưng già nua của mình, giọng nói lanh lảnh: "Quận Đào Nguyên này quá xa xôi, đường núi lại dốc đứng, bộ xương già này của ta sắp xóc nảy tan rồi."
Triệu Hi đánh giá, người này tuổi tác khá lớn, ước chừng bốn mươi, triều Thiên Khải tới tuổi này lại không có râu, cộng thêm cử chỉ như này, làm Triệu Hi cảm thấy rất giống thái giám trong phim truyền hình.
Vị quan cưỡi ngựa đi trước lại cười nói: "Tạ công công, quận Đào Nguyên này vốn là một địa phương nhỏ ở nơi hẻo lánh của núi rừng, làm sao so được với sự phồn hoa của kinh thành? Đường tới đây tự nhiên khó khăn. Nhưng con đường mới này lại vô cùng ổn định, rất bằng phẳng, không biết là dùng cái gì trải ra."
Vị quan kia không nhịn được ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm xi măng dưới chân, còn lấy tay đấm đấm, rất là kiên cố.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT