Triệu Húc cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, những hán tử kia đều là hắn tự mình chọn ra, hơn nửa năm này cùng ăn cùng ở, cùng nhau huấn luyện, hắn đã sớm coi những hán tử kia là huynh đệ, còn đồng ý các hương thân ở Tân Thành, sẽ dẫn bọn họ bình an trở về.
Triệu Húc lập tức kêu lên: "Đại ca, làm phiền ngươi rồi".
Triệu Ngôn cũng không quay đầu lại, tập trung cứu chữa người bị thương, còn lại Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân và huyện lệnh Đào Tiên đi thương nghị sự tình.
Huyện Đào Tiên lớn hơn huyện Đào Nguyên không ít, đại phu trên trấn cũng có hơn mười người, tất cả đều bị thúc giục bắt tới cứu chữa những người bị thương.
Có y sinh đang dùng bình xịt để khử trùng trong trại, bên ngoài mỗi lều trại đều đặt một chậu nước.
Đêm đông rét lạnh như vậy những những người vào trong trướng này dù có lạnh mấy cũng phải rửa tay, động tác này làm các đại phu trong huyện đều cảm thấy bối rối không hiểu.
Đại phu rửa tay bị lạnh đến run rẩy, thật vất vả đi vào trong trướng liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, liếc mắt nhìn vào bên trong thấy binh lính bị thương sốt cao, lập tức nói: "Không được, hán tử này nếu muốn sống thì phải cắt bỏ chân, nhanh lên!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT