Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên ghế gỗ nhỏ, nhưng đó thật sự là chữ! Hơn nữa những chiếc ghế gỗ xung quanh cũng đều được viết chữ lên, không chỉ mỗi chiếc ghế kia.
Trưởng thôn cười nói: "Đây là ghế của đám trẻ thi đấu, bọn chúng sợ ghế nhiều quá bị nhầm lẫn nên đều viết tên của mình lên ghế."
Biết chữ... Mấy đứa trẻ của những hộ làm nông này đều được đi học à?
Dương Đại Sơn tự nhận là bọn hắn là người trấn, phương diện nào cũng đều tốt hơn thôn nhỏ xa xôi này, nhưng đám con nít trong nhà bọn hắn đều không có cơ hội đi học, biết chữ, tại sao những đứa trẻ ở đây đều có thể? Không lẽ là... tiên nhân?
Dương Đại Sơn để ý quan sát được, trên chân những đứa trẻ kia vậy mà đều có mang giày, mặc dù không phải giày tốt gì, nhưng ít ra tất cả đều được mang giày.
Đặc biệt là khi Dương Đại Sơn nhìn thấy một nam nhân vô cùng anh dũng, dũng cảm tiến về phía trước trong trận chung kết vượt chướng ngại vật của đội hộ vệ, hắn ngạc nhiên tới mức thiếu chút nữa ngã nhào khỏi ghế gỗ!
Hắn nhớ rõ nam nhân kia, người nọ là một lưu dân tới từ quận Giang Hạ. Lúc ấy, đối phương đi ngang qua nhà hắn, nhìn người nọ như sắp ngất xỉu, hắn không đành lòng đưa cho đối phương một chén nước uống. Lưu dân kia đến thành mới không những không chết, mà còn ngày càng tốt hơn? Dương Đại Sơn nhìn chăm chú bộ quần áo trên người đối phương, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT