Triệu Hi: "Ta hỏi ngươi, lương thực ăn không hết nếu hỏng thì xử lý như thế nào? Khoai tây nếu nảy mầm liền có độc tố, không ăn được nữa. Cho dù có hầm, ngươi để nửa năm một năm cũng vẫn sẽ hỏng."
Triệu Hi cùng Vương Tuyết Cầm liếc nhìn nhau, bọn họ biết có biện pháp khác để bảo quản, chẳng hạn như đem khoai lang làm thành bột phấn có thể để rất lâu, đương nhiên ý tưởng này tạm thời không thể nói ra.
Thôn trưởng ngẩn ra, đúng vậy, lương thực không chỉ đủ để ăn một năm, còn dư rất nhiều. Nếu là thối rữa... Bọn họ sẽ đau lòng chết!
Hiện tại tất cả mọi người còn đắm chìm trong suy nghĩ tương lai có thể ăn no, chưa từng nghĩ đến chuyện lương thực thừa bị hỏng thì nên làm thế nào.
Nhất thời thôn trưởng có chút mặt ủ mày chau, khó xử hỏi: "Chẳng lẽ liền đưa cho... lưu dân?"
Triệu Hi lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, lương thực nhà ai cho không cũng sẽ đau lòng. Để lưu dân mua về gieo giống là được."
Thôn trưởng càng ngốc: "Dùng tiền mua? Lương thực dư thừa để hỏng đúng là đáng tiếc, có người bỏ tiền mua đương nhiên là tốt, nhưng mà lưu dân sao có thể có tiền mà mua?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play